"Tê ——" Tuyết Y nhăn mày, vội vàng đẩy vai Thôi Hành, "Đừng cắn."
Người này chẳng lẽ thật sự là con muỗi hóa thành sao? Nàng chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà hắn thật sự “động miệng”!
Thôi Hành dường như không nghe thấy, một tay giữ chặt hai tay nàng lại, sau đó, hai tay siết chặt, Tuyết Y lập tức cảm thấy tim mình như bị nắm chặt, không thở nổi.
Thôi Hành nếu đã cố ý trêu đùa thì so với con muỗi kia còn phiền phức hơn nhiều. Con muỗi chỉ đốt vài ngụm, hút chút m.á.u là xong, còn ở Thôi Hành, cứ như nàng đang rơi vào miệng cọp, cắn không ngừng, cảm giác càn rỡ, chẳng chút dễ chịu.
Hết lần này đến lần khác, hắn vẫn chưa chịu buông, nắm chặt nàng. Lúc này Tuyết Y thật sự sợ hãi, vội đưa tay giữ lấy mặt hắn: "Đừng cắn, đau đấy!"
"Nơi đó lại mềm mại thế kia." Thôi Hành cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, tay nhéo nhẹ, "Ta rất thích."
"Thật sự không nên mà..." Tuyết Y âm thanh trầm xuống, bộ y phục lụa mỏng, dưới cọ xát mỏng manh khiến nàng không kiềm được mà khẽ rùng mình, ngượng ngùng quay mặt đi.
Thôi Hành bị nàng đẩy ra, thoáng thấy nét ửng đỏ trên mặt nàng. Biết lúc này thật không nên đùa nữa, hắn chỉ dịu dàng vuốt tóc nàng: "Thanh Ô viện đã sửa xong, giờ rộng thêm một nửa, có cả bình phong lê mới. Còn thứ gì muốn thêm không?"
Nghe hắn nhắc đến việc sửa lại viện, Tuyết Y mặt lập tức nóng lên: "Ta... không cần gì thêm nữa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-nham-long-chim/3736096/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.