Edit: Mật Mật
Beta: Heo Sữa
***
Tôi không biết rõ đó là ai.
Nhưng sau khi lên tiếng, tôi đã xác nhận.
Là hắn, tôi chắc chắn đó là hắn ...
Tôi biết hắn đến vì tôi
"A Hành!"
Dây thần kinh căng thẳng bị đứt răng rắc, từ choáng váng ban đầu đến những tràng khóc liên tiếp, Chúc Tiêu Hành nhìn thấy tôi, ném cây gậy đập cửa xuống, chạy đến và ôm chầm lấy tôi.
Cởi dây thừng cho tôi, sợi dây thừng thô cứng trượt xuống khỏi cổ tay, để lại một vết đỏ trên cổ tay trắng nõn của tôi.
Hắn đã rất đau lòng và thổi tay tôi.
Tôi đã không kìm lòng được khi nhìn thấy hắn, tôi biết hắn sẽ đến, và hắn chính là cảm giác an toàn của tôi.
Hốc mắt vốn không còn hy vọng gì giờ đã hết đỏ và hơi sưng. Chúc Tiêu Hành…
Nỗi bất bình và nỗi sợ hãi trào dâng vì hy vọng duy nhất, tôi mãnh liệt lao vào lòng ngực hắn, ngửi lấy hơi thở quen thuộc, chạm vào hơi ấm quen thuộc, sợ như mơ tôi siết chặt vòng tay và ôm chặt hơn nữa, muốn ôm trọn cả người vào vòng tay của mình và không bao giờ buông.
Hắn có thể hoàn toàn cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của tôi, ôm chặt tôi vào lòng.
“Anh sợ… A Hành.” Lông mi run lên, nước mắt rủ xuống, Chúc Tiêu Hành lại gần tôi hơn, cánh môi nhẹ phủ lên trán tôi để trấn an.
"Đừng sợ, em ở đây."
"Em ở đây."
Mọi thứ xung quanh tôi đều đã quên, tại sao tôi lại đến đây, tại sao tôi lại sợ, tại sao tôi lại rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-mieng-la-tan/485244/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.