Edit: Mật Mật
Beta: Heo Sữa
***
Tôi suy sụp đến phát khóc, không hiểu sao mình lại bị thế này, không hiểu sao không ai thấy tôi vào khách sạn, người phục vụ cũng rất lạ, cuối cùng biến mất không rõ lý do.
Kẻ biếи ŧɦái bắt cóc mình muốn làm gì? Muốn có tiền? Anh ta muốn có người đến chuộc, nhưng rõ ràng là mình nghèo hai bàn tay trắng.
Tôi lo sợ phát hiện xung quanh đều là bóng tối, mở mắt ra chỉ thấy mình tôi, góc nhà kho toàn mùi ẩm mốc, mặt đất phủ một lớp bụi dày.
Có thật hay không, trống rỗng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của chính mình, mặt đất phủ đầy bụi, chỉ cần một ngọn gió nhỏ nhất cũng có thể thổi tung bụi khiến tôi nghẹt thở.
Tay chân mềm nhũn như muốn truyền nước, không còn sức mà nâng ngón tay lên, cố gắng lắm mới nâng lên được và lúc này cũng phát hiện ra chân mình tê dại, đầu váng từng cơn, đã ngủ một giấc dài? Bây giờ là ngày hay đêm?
Tôi sẽ chết sao?
Những lời này hiện lên trong đầu tôi, đây là suy nghĩ bình thường của con người.
Rốt cuộc là ai, trước giờ luôn an phận thủ thường chưa bao giờ chọc giận đến người khác, rõ ràng chính mình chiếu cố bản thân còn không hết làm gì có ý định làm phiền lòng người khác.
Hai tay đều bị trói, xung quanh tối đen như mực, căn bản không biết đây là đâu.
"Có ai không?"
"Giúp tôi với."
…… Những gì đáp lại tôi là những tiếng vang không dứt của tôi, va chạm qua lại trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-mieng-la-tan/485243/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.