Chương trước
Chương sau
Edit: Heo Sữa
Beta: Mật Mật
***
Khi tôi bắt gặp ánh mắt của Chúc Tiêu Hành, tôi không nói nên lời.
Thực ngốc.
Nó không giống với những gì trong tưởng tượng? Đó chẳng phải là một cái vẫy tay hờ hững và một cử chỉ cổ điển, ném bức thư tình vào sọt rác hay sao?
Một nụ cười lạnh: Đừng nghĩ tới, tôi không có hứng thú, tuy mộc mạc, nhưng nó cổ điển. À, còn có: không phải tôi thích cậu, mà là người viết bức thư tình này thích cậu.
Cho đến khi bức thư tình bị Chúc Tiêu Hành lấy đi tôi mới trở về thực tại.
Như thể Chúc Tiêu Hành không nhìn thấy ám hiệu của tôi, đột nhiên dựa vào cổ tôi và nói: Tiền bối có thích con trai không?
“Thích tôi sao?” Hắn quay đầu lại cười rồi nói tiếp, “Nhưng thích tôi thì rất nguy hiểm.”
Hơi ấm phả lên cổ tôi, ngứa ngáy, theo bản năng tôi rụt lại, hoàn toàn bị hắn trêu chọc mà quên đi hàm ý của lời hắn nói.
Tôi không ngờ hắn nói ra câu này, chân tay tôi cứng đờ, không thể nào, điều này có thể nhìn ra được? Ngữ điệu bình tĩnh, trầm thấp và đầy khiêu khích ... hắn có biết rằng tôi hơi có ý với hắn không?
Nhất thời khuôn mặt bỗng đỏ bừng, áp sát tôi, hóa ra không phải nhìn đến bức thư tình mới nói là thích, căn bản hắn biết tôi đối với hắn một câu cũng là âm mưu quấy rối, thật ra đối với gương mặt của hắn cũng có chút thiện cảm.
Tôi đích thực là thích đàn ông, nhưng tôi chưa bao giờ có bạn trai, ngay cả nụ hôn đầu tiên còn chưa có. Tôi có ấn tượng tốt về Chúc Tiêu Hành, không chỉ vì hắn là học sinh niên cấp bật nhất, mặc khác là vì gen di truyền có điều rất tuyệt vời.
Nói trắng ra, đó là một chút kiểm soát khuôn mặt.
Nhưng tại sao chính mình lại đem bức thư tình đưa cho người khác? ?
Không có đạo đức.
Chúc Tiêu Hành dường như đã đọc được suy nghĩ của tôi, hắn rất "thông minh" và đưa ra những lý do tương thích với quá khứ và thành công giải tỏa cảm giác tội lỗi của tôi.
Điều tôi không nghĩ tới chính là, hắn nói có thể thử xem.
“Bởi vì anh rất đẹp.” Đây là những lời mà hắn nói, tôi phải thừa nhận rằng hắn thực sự rất hời hợt, nhưng có điều rất tinh mắt.
Tôi: ...Tuy rằng thực ngốc, thậm chí mất nhiều thời gian để tiếp thu, nhưng tất nhiên cuối cùng tôi cũng đồng ý. Tôi không ngờ rằng lần đầu tiên trong đời tôi lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Mọi thứ đến không thực tế. Không giống thật là độc thân đến như vậy mà đột nhiên lại có bạn trai. Tôi đồng ý rất nhanh, không có bất kỳ gánh nặng hay bận tâm nào cả, tôi rất muốn thử, hắn thực sự là người con trai duy nhất mà tôi có ấn tượng tốt đến như vậy.
Hắn hạ giọng nói với tôi một câu như vầy: “Nếu thích tôi, thì phải thích mãi mãi.”
Tôi mơ hồ đồng ý, về sau tôi mới biết đây là khởi đầu cho sai lầm của mình. Chúc Tiêu Hành không trả lời cô gái đó, đây là quyết định không thể thay đổi
Hai chúng tôi cứ thế mà đến với nhau một cách vội vàng.
Nghe thì có vẻ viển vông, nhưng sau đó tôi mới nhận ra, hời hợt không phải lỗi của hắn, bởi vì tôi đối với hắn cũng có dã tâm.
Bất quá sau khi chúng tôi quen nhau rồi sẽ không công khai, tôi vẫn luôn cảm thấy Chúc Tiêu Hành là trai thẳng, nên việc công khai như thế này sẽ có chút ảnh hưởng đến hắn, vì vậy tạm thời muốn một khoảng "Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ", nhưng lại sợ Chúc Tiêu Hành bị uỷ khuất nên đối với hắn thực tốt.
Trong tình yêu mà chỉ có hai chúng tôi biết, mối quan hệ này đã phát triển nhanh chóng với tốc độ tên lửa, hôn nhau ở góc không có ai xung quanh, nắm tay lặng lẽ trong thư viện, và hẹn hò ở trường với danh nghĩa học tập.
Trở thành người yêu còn cuồng nhiệt hơn cả một cặp đôi bình thường.
Lúc đầu, tôi vẫn có thể chấp nhận phạm vi bình thường, nhưng về sau, tôi cảm thấy như vậy là hơi quá nhanh, thậm chí tôi bắt đầu nghi ngờ không biết đây có phải là kế hoạch của hắn từ lâu hay không, vậy tại sao hắn lại nhận lời nhanh như vậy.
“Chúng ta… chúng ta có hơi nóng vội quá không?”
Chúc Tiêu Hành siết chặt cổ tay tôi, cắn môi dưới của tôi để phác họa ra khuôn mặt thanh tú, “Không đâu.”
“Ưm…”
Ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Tuy nhiên, điều làm tôi cảm thấy đáng sợ là Chúc Tiêu Hành ở phương diện này bỗng nhiên trở nên xa lạ và nham hiểm, thô bạo xé rách quần áo của tôi, đôi chân mảnh mai lùi lại, Chúc Tiêu Hành nắm lấy mắt cá chân của tôi và kéo nó lại.
Từ nụ hôn đầu tiên nồng nhiệt đến hành động thô lỗ bây giờ, tôi hơi sợ hãi, muốn nói nhưng môi lại bị chặn, đôi bàn tay ấm áp ấy bắt đầu lướt qua, chạm vào da thịt, tôi đều nhịn không được mà run lên.
Trên cổ bị Chúc Tiêu Hành bấu đến đỏ, tôi không nghĩ đây là trò vui nữa, Chúc Tiêu Hành dường như càng ngày càng không kiểm soát được chính mình, giây tiếp theo liền cảm giác tay ở trước ngực dần đi xuống, di chuyển về phía hong, thậm chí càng lúc càng xuống sâu hơn.
"Aha ..."
Tôi khó chịu lắc lư thân thể, Chúc Tiêu Hành giữ chặt môi tôi, nụ hôn có chút nhanh và mạnh, khuấy động dưới sự ẩm ướt của nước bọt, nước bọt trong suốt còn sót lại từ khóe miệng hơi hé mở, tôi chỉ có thể thở hổn hển như cá bị thiếu nước, còn chưa kịp phản ứng thì Chúc Tiêu Hành đã bất ngờ ức hϊếp hơn, kéo quần áo mỏng manh lên, để lộ ra vòng eo thon gọn tinh tế, tuỳ tiện để Chúc Tiêu Hành một tay chạm vào.
Chúc Tiêu Hành cảm nhận được sự run sợ của tôi qua lớp quần jean, không dừng lại, mà còn táo bạo hơn.
"Đừng, đừng đi xuống ..." Tôi như muốn nổ tung, tôi không thể tiếp tục như thế này.
“Đây mới chỉ là bắt đầu, anh cuống cuồng gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.