Chương trước
Chương sau
Edit: Heo Sữa
Beta: Mật Mật
***
Nhưng tôi không ngờ rằng, hắn vốn vô tâm, cuối cùng lại làm ra chuyện như vậy.
Lần đầu tiên để tôi tin rằng hắn thích tôi, nhưng hắn thích diễn giải nó cực đoan.
“Anh à, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Sau bao nhiêu trải nghiệm, tôi không thể quyết định được, tôi đã nghĩ mình sẽ lại bị vực thẳm chi phối một lần nữa, bị nỗi sợ chi phối và bị hắn coi thường. Đứng trước mặt tôi, tôi thực sự không có nhiều cảm xúc để sợ hãi, ngược lại, tôi bị thay thế bởi nhiều oán hận, bất bình và cảm giác nhẹ nhõm hơn.
Lại là đôi mắt đen láy đó, so với lần trước hắn ngoan ngoãn hơn rất nhiều, hắn không muốn trốn tránh trong hoảng loạn, có rất nhiều lời nghĩ rằng sẽ nói với hắn.
Câu hỏi hay, rốt cuộc cậu muốn cái gì.
Cái nhìn này hoàn toàn khác so với lần đầu tiên tôi nhìn thấy, cảnh tượng đó đã được lưu giữ trong tâm trí tôi rất nhiều năm, rất nhiều năm.
Kể từ đó, chúng tôi không còn là hiểu biết một sớm một chiều.
Trên đường về nhà, trên một con phố nhỏ ít người qua lại, Chúc Tiêu Hành mặc một chiếc áo khoác body màu trắng cổ chữ V, đôi tay thon thả trong túi quần rộng và đội một chiếc mũ che nắng màu đen với vành thấp trên đầu được che khuất hoàn toàn.
Ánh đèn bên đường kéo bóng hắn rất dài, quay lưng lại với tôi mà tôi không biết phải làm sao, lười biếng đứng đó.
Khi tôi đến gần hơn, tôi thấy hắn cắm tai nghe chỉ một bên, lẽ ra là ở bên trái, mặc dù tôi không biết tại sao tôi nhớ nó rõ ràng như vậy.
Lúc đó đường tối, trời mưa nhẹ, vừa nhìn thấy hắn, tôi đã bước từng bước trong tiềm thức, bùn đất ướt nhẹp dính trên mép giày, trộn lẫn với sự tươi mát đã được rửa sạch bởi nước mưa.
Tôi vẫn nhớ rằng đây là lần đầu tiên chúng tôi chính thức gặp nhau như vậy.
Lần đầu tiên gặp mặt thật xấu hổ, trên đường về thấy hắn đánh nhau, nói về đánh nhau thì không có gì ngạc nhiên đối với học sinh cấp 3. Con phố này về cơ bản chỉ toàn bọn côn đồ đánh nhau, nhưng hắn không giống như thế, tôi biết hắn.
“Chúc Tiêu Hành?” Tôi không thể nhịn được mà kêu lên tên hắn.
Hắn từ từ xắn tay áo dính đất lên, vừa nhìn đã thấy trên mặt đất đầy người nằm lăn lóc, hắn quay đầu nhìn tôi, hoàn toàn coi tôi như không khí, mãi sau này tôi mới biết được hóa ra là chỉ có mình tôi biết hắn. Tôi đã nghe một chút về ngôi vị số một trong năm thứ hai của trường trung học phổ thông. Với tư cách là người phụ trách trường được công nhận, tôi có ấn tượng tốt và tò mò đối với Chúc Tiêu Hành. Là một học sinh ưu tú trong trường với thành tích vượt trội và ngoại hình siêu đẹp như thế này, thực sự không ngờ lại gặp trong hoàn cảnh này.
Còn đánh đấm lợi hại như vậy.
Tôi biết hắn, cũng coi như là người có tiếng trong trường. Mỗi khi có thành tích là tên hắn đều được đứng ở vị trí đầu, bởi vì cả năm năm học liền đều đứng nhất, mặc dù tuỳ tiện so sánh với hắn một lần nhưng người thật sự ưu tú làm người người phải hâm mộ, thành công trong việc lấy ý tưởng của người khác.
Vì thế, tôi đã bị hắn thu hút và hiện tại trong album ảnh toàn là hình của hắn.
Bộ dạng đánh nhau của hắn thật soái, hắn hạ gục tất cả mọi người bằng sự phóng túng của mình, và đối xử với những người đó bằng sự khinh miệt dưới góc nhìn của một người cấp trên, ngay cả ánh mắt cũng thờ ơ.
Rõ ràng là hắn sẽ không để ý đến người lạ, nhưng tôi tốt xấu gì cũng đang dựa vào mặt mà ăn cơm cho lành, nói không chừng tôi sẽ là lựa chọn đầu tiên.
Tôi bị hắn làm cho sửng sốt, sau khi rời đi, tôi nhìn chằm chằm phía sau hắn một lúc lâu, cho đến khi hắn hoàn toàn biến mất trước mắt tôi.
Quả nhiên qua ngày hôm sau tôi không kiềm chế được mà đi tìm Chúc Tiêu Hành, dù không có khả năng ở bên nhau thì làm bạn bè cũng được, có một người bạn đẹp trai như vậy thì sẽ hãnh diện, thành tích còn tốt như thế.
Kết quả là Chúc Tiêu Hành cũng giống như lần trước xem tôi như không khí.
Tuy nhiên da mặt tôi dày nên không cảm thấy xấu hổ, chỉ vì tôi nghĩ Chúc Tiêu Hành thực sự rất thú vị, nhưng điều tôi không ngờ tới chính là hắn thực sự lạnh lùng hơn những gì tôi tưởng tượng.
Thật ra cảm thấy quen biết nhau là đủ rồi, kết quả người ta lại không quý trọng, còn cho mình cái mặt nóng, cái mông lạnh, sao tôi chịu nổi chuyện này chứ, dù có đẹp trai thì cũng không được gây sức ép như vậy, không nói hai lời đã bỏ đi mất.
Điều buồn cười chính là cũng bởi vì sự tình này mà các cựu sinh viên khác lầm tưởng rằng tôi có mối quan hệ tốt với hắn.
Mối quan hệ tốt?
Không buồn cười chút nào.
“Tiền bối, tôi có chuyện kia, anh và Chúc Tiêu Hành có quan hệ tốt, có thể gửi thư tình giúp tôi được không?”
Tôi còn đang nghĩ, có nên đưa giúp hay để cô tự đưa.
Tôi: “À? Nhưng tôi không quen với cậu ta …” Vốn dĩ không quen biết, không thấy vừa rồi tôi bị làm lơ hay sao?
“Cầu xin tiền bối, anh cũng biết Chúc Tiêu Hành tính tình không tốt, tôi có chút sợ cậu ấy.” Uỷ khuất nói.
Cô uỷ khuất, tôi còn uỷ khuất hơn.
“Những người đẹp trai đều sẽ không chơi với người không đẹp trai, tôi đi cùng cậu ta tôi nghĩ một cái liếc mắt phỏng chừng cũng không có.”
Tôi chỉ muốn cười thành tiếng, ai chơi cùng hắn, người ta một thân đẹp trai với khuôn mặt bị liệt, đẹp trai thì có đẹp trai, tôi sẽ không cười, đó là một điều đáng tiếc.
"Nhưng tôi thật sự là không quen biết cậu ta. Vừa rồi cô không thấy cậu ta như vậy à.”
Sau đó mắt trần nhìn thấy cô gái bắt đầu ríu rít. Cuối cùng, tôi vẫn phải nhận nhiệm vụ gian nan là gửi bức thư tình.
Hừm, tôi chợt hối hận, mềm lòng cũng có tội. Ngay khi tôi chuẩn bị đưa nó ra, Chúc Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào bức thư tình trong tay tôi, nói: “Thích tôi sao?” Một câu hoàn toàn làm tôi không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.