Tôi ngỡ ngàng không hiểu bà ấy nói gì, hai chân đứng sững nhìn bà ấy. Đi ngay phía sau bà cả, bà hai hướng đôi mắt chau lại đắc ý nhìn về tôi.
Bà cả chỉ tay vào mặt tôi, sau lời quát chói tai, không đôi co thêm tiến vào phòng ngủ bên trong. Trung vừa đánh răng rửa mặt bước khỏi toilet, hai mắt anh có chút ngạc nhiên nhìn về mẹ.
Bà cả ném điện thoại ra giường, đôi mắt đỏ vằn quay sang tôi tiếp lời:
– Con xem đi, nó ở thành phố nó có bồ rồi đấy! Dì hai mà không cho mẹ biết là mẹ con mình đều bị nó qua mặt! Mẹ không ngờ… con hồ ly tinh này… Nó… Trung, con phải đuổi nó đi, đuổi nó đi ngay!
Bà cả đưa tay vỗ vỗ ngực để trấn giữ cơn xúc động, khuôn mặt bà ấy là một màu tím tái phẫn hận. Tôi vẫn biết bà ấy ghét tôi đến mức ghê tởm, thế nhưng nghe bà ấy vu vạ cho mình, nước mắt lăn dài tôi sụt sịt cầm điện thoại lên xem. Bức ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là ảnh thầy Phong ôm tôi ở trước cantin trường đại học NT khiến tôi sững sờ, đưa tay tôi gạt tiếp, không chỉ bức ảnh đáng sợ đó mà còn có cả bức ảnh thầy Phong ôm tôi chính buổi tối tôi ngỡ Trung đã chết, không dừng lại đó, còn có cả ảnh tôi bước vào chiếc xe hơi sang trọng của thầy ấy. Đáy mắt long lên tôi lắc đầu nhìn Trung. Anh còn chưa kịp phản ứng bà cả đã giật điện thoại trên tay tôi, giơ ra trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-cua-nha-giau/3387086/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.