Cười như vậy nhưng lòng tôi cứ xót như bị ai xát muối, càng nghĩ lại càng căm lão Toàn. Muốn chửi thề một tiếng trước cái cách lão chống đối chính quyền, chỉ làm khổ vợ con lão. Mấy thứ như sổ hộ khẩu các kiểu chắc hẳn chẳng có trong cái biệt phủ kín bưng này.
Cụp mắt tôi hỏi nhỏ:
– Vậy… anh không có giấy tờ tùy thân à… hay bằng lái xe…?
– Có. Nhưng chỉ để đối phó.
Trung mím môi cười nhìn đôi mắt ngạc nhiên của tôi, đáy mắt lóe lên chút láu lỉnh. Những gì là bình thường với một con người mà anh lại phải dùng chiêu trò, sống mũi tôi chợt cay, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng. Gật gù tôi nhỏ giọng khuyên nhủ:
– Hay… anh cứ ra xã khai báo đi, giờ khai vẫn được mà, mình có làm gì sai đâu.
– Được rồi, tính sau đi.
Trung nhắm hờ mắt, thả lỏng cơ thể thư giãn, vòng tay ôm tôi hơi giảm lực. Tôi còn muốn hỏi anh thêm về bà hai, cũng như muốn nói với anh về câu chuyện tối nay tôi nghe được giữa Tần và bà ba, có điều không muốn làm phiền anh nữa, tôi quyết định giữ yên lặng.
Ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, tôi khẽ nâng mắt ngước lên ngắm nghía. Khuôn mặt thanh nhã có chút sinh khí sau khi được chăm sóc, dù sắc môi khô mỏng còn tím bạc nhưng không còn quá đáng sợ. Nghiêm túc quan sát anh hồi lâu, tôi thầm chờ đợi thời gian giúp anh sớm khỏe mạnh trở lại. Anh hồi phục nhanh như… con cún vậy. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-cua-nha-giau/3387085/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.