Buổi chiều tôi không có tiết học, trở về nhà trong trạng thái ướt như chuột lột tôi vội tắm ngay, vậy mà tối đến tôi chợt cảm thấy cơ thể ớn lạnh còn mặt mũi nóng bừng bừng. Biết cơn sốt đến, tôi đành cầm ví ra ngoài mua thuốc. Mấy ngày tiếp theo cơn đau họng cùng cơn sốt kết hợp hành hạ, cơ thể tôi lại trong trạng thái thiếu dinh dưỡng nên ốm đến hoa mắt chóng mặt, đành xin phép nghỉ học.
Cảm giác mệt mỏi chưa tan sau mấy ngày nằm liệt, tôi nghe có tiếng gõ cửa, ngay sau đó là âm giọng của thầy Phong:
– Cúc Chi!
Tôi sững sờ, không ngờ thầy ấy còn tìm đến tận phòng trọ nơi tôi ở. Nếu nói tôi chê thầy ấy điểm gì thì chắc chắn là không nhưng lúc này tôi chỉ cảm thấy sợ hãi cùng chán ghét.
– Cúc Chi, em ốm phải không? Tôi hỏi Loan biết em ở đây.
Tôi nói với ra ngoài, âm giọng muốn to hơn nhưng nghe qua cũng cảm thấy yếu ớt:
– Em… không sao đâu, thầy về đi!
– Chi, tao đến nữa này, mở cửa cho tao với!
Nghe giọng cái Loan tôi mới thở nhẹ một hơi, đành mở cửa nhìn hai người đứng trước nhà. Cái Loan cầm trên tay ít hoa quả, vừa vào trong nó đã tìm cái rổ. Còn thầy Phong, dường như đáy mắt thầy thoáng tối đi khi thấy vẻ tiều tụy của tôi, thầy ấy nhẹ giọng hỏi:
– Em ở một mình à?
Tôi bặm môi gật đầu nói:
– Bạn trai em ở quê, thỉnh thoảng mới lên đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-cua-nha-giau/3387077/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.