Bân luồn lách theo các ngách vắng người mà nếu mình tôi chạy chắc chắn sẽ bị lạc trong mê cung này. Bất chợt tôi nhớ đến cô Thu. Nếu tôi cứ vậy bỏ đi, cô sẽ phải làm sao, liệu cô có được bình yên ở chốn này hay sẽ bị hành hạ? Tôi không thể ích kỷ bỏ đi một mình. Cô vì tôi mà đến đây, vậy mà… giờ tôi bỏ chạy để một mình cô ở lại không biết có ngày thoát nạn được hay sao? Tôi có thể về thành phố, có thể nhờ công an đến giải cứu cô không? Những điều ấy… quá sức mông lung, ít nhất cho đến khi công an tìm được đến nơi, chẳng biết cô đã bị đối xử ra sao rồi, mà có chắc… công an tìm được cô không? Tôi lấy tư cách gì để báo án khi chính tôi không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào, hơn nữa rõ ràng cô đâu bị bắt cóc, cô tự nguyện đến đây kia mà? 
Tôi giật tay Bân lại, sốt ruột nói: 
– Bân, còn cô đến đây với chị, chị không thể bỏ đi một mình, có cách nào… để cô ấy đi cùng chị được không? 
– Bà già lằng nhằng quá, tính sau đi! 
Bân kéo tôi đến một khu vực có rất nhiều ô tô tải, hầu hết xe đều chở gỗ phía bên tay trái của khu biệt phủ này, cách khá xa khu nhà ở. Thằng nhóc mở cửa sau của một xe tải, đẩy tôi lên khung xe kín mít tối om: 
– Bà già nấp ở đây. Tối nay xe tải này sẽ lên thị trấn mua hàng hóa thực phẩm, khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vao-cua-nha-giau/3387056/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.