Người đàn ông trên giường ngủ không được yên giấc, cho dù đã ngủ say, nhưng giữa hai đầu lông mày anh vẫn nhăn thành chữ xuyên (川) mờ nhạt.
Đàm Anh ở cạnh anh một lát, rút tay ra không được, cuối cùng cũng cũng ngủ say bên cạnh anh.
Lúc cô tỉnh lại, trời đã rất tối rồi, Chu Độ đang rũ mắt nhìn cô.
Cô mới phát hiện bản thân mình gối đầu lên cánh tay anh, vội vàng dịch ra: “Sao lại không gọi tôi dậy?”
“Thấy em đang ngủ ngon.” Anh ấn vai cô xuống, không để cô động, nhỏ giọng nói: “Như thế này rất tốt.”
Vẻ mặt của anh giống hệt như trước đây, biểu cảm trên mặt không phong phú, đôi mắt lạnh lùng thờ ơ, Đàm Anh vẫn luôn hoài nghi, người đàn ông này thực sự yêu cô sâu đậm sao?
Đường Lê nói anh như phát điên đi tìm cô, bà ngoại Chu nói anh dùng hai mươi năm làm nghề của mình để trao đổi, vì muôn gom góp đủ 120 triệu cho cô. Trên buổi tụ họp ngày hôm đó, ngay cả Ân Chi Hành cũng nói với cô, tha thứ cho anh Độ đi, trên phương diện tình cảm cậu ấy hơi khờ khạo, cũng từng phạm phải sai lầm, nhưng cậu ấy thực sự yêu cô.
Anh rất yêu cô, hình như là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
Ngay cả Sở An Mật cũng dùng ánh mắt vừa căm hận vừa đố kị để nhìn cô, Đàm Anh ngẩng đầu nhìn anh, cô thấy sắc màu sáng rỡ dưới đáy mắt anh, ánh mắt anh tẻ nhạt, nhưng lại chứa đầy hình bóng của cô.
Cách nhau gần như vậy, cô dường như nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-em-khong-vui/1086978/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.