Ngày Chu Độ cầm tiền đi tìm Đàm Anh, đúng là ngày lạnh lẽo nhất của mùa đông.
Một tấm thẻ mỏng manh đổi lấy hai mươi năm tuổi trẻ của anh, dạ dày âm ỉ đau đớn, là kết quả đổi được sau hai ngày tiếp rượu với người ta.
Tuyết ở Ổ thành đã tan một nửa, giày đạp lên mặt đất có cảm giác như giẫm vào vũng bùn nông.
Anh tới bệnh viện, hỏi thăm y tá, y tá kia ngây người: “Hôm qua bọn họ đã xuất viện rồi.”
Thực ra cũng chỉ lỡ mất một ngày, Chu Độ của lúc ấy, chẳng hề biết rằng lần biệt ly này chính là sáu năm. Anh bán đi thứ duy nhất mà mình có, nhưng chỉ đổi đượcĐàm Anh vĩnh viễn không gặp lại.
Cô rời đi rồi, lúc tới ồn ào, lúc đi lại lặng lẽ không tiếng động.
Giữa bọn họ thậm chí còn không có một lời tạm biệt.
Anh cảm thấy đau đớn, từng cơn đau buốt lan tỏa từ trong trái tim, dần tới khắp cả người. Cô muốn anh yêu cô, cô thành công rồi. Nhưng lúc Chu Độ thực sự yêu cô, cô lại biết mất sạch sẽ khỏi cuộc sống của anh.
Con người sau khi trưởng thành mới hiểu được, trên thế giới này chẳng có ai đối với ai không có bạn thì không được. Đối với Đàm Anh mà nói, cuộc sống mới của cô mới bắt đầu. Đối với Chu Độ mà nói, cuộc sống của anh cũng vẫn phải tiếp tục.
Cầm 100 triệu, chính là hai mươi năm trong vực sâu vô tận. Sau khi Sở An Mật biết được chuyện này, gương mặt cô ta cũng trắng bệch: “Anh lại dám giao dịch với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-em-khong-vui/1086979/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.