Chu Độ về nhà, vừa lúc gặp được Đàm Anh chuẩn bị dọn đi. Nhìn thấy anh đẩy cửa vào, Đàm Anh mím môi, nói: “Thỏa thuận ly hôn ở trên bàn trà, tôi đã ký tên rồi, nếu không có vấn đề gì thì kí tên đi.”
Gương mặt anh tiều tụy trắng bệch, nhìn chằm chằm vào cô, mắt đen đen như mực, không cầm thỏa thuận ly hôn.
“Sau khi biết hết mọi thứ, em còn không bằng lòng tha thứ cho anh sao?”
Đàm Anh cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của anh: “Nói không tới tha hay không tha thứ, chỉ là không còn yêu nữa, không muốn kéo dài mãi như thế này. Kim Tại Duệ vẫn luôn không có hành động. Chuyện của Kim Manh Manh đã có kết quả, tôi muốn trải qua cuộc sống của bản thân mình.”
Cô nắm chặt va li hành lý, nói: “Anh cũng thấy rồi, tôi căn bản chẳng còn yêu anh nữa, cũng không quan tâm anh, anh bị thương nặng như vậy, tôi cũng chẳng có chút cảm giác nào, cũng không đi thăm nom anh. Chu Độ, tôi không phải người vợ đủ tiêu chuẩn.”
“Anh không để bụng.” Anh lạnh lùng nói, “Em không yêu anh, cũng không vấn đề gì.”
Từ khi kết hôn với anh đến nay, đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nói chuyện với cô, giống như hồi tháng bảy cô vừa quay về vậy.
“Nhưng mà tôi để ý, tôi muốn kết hôn với người mình thích, chúng ta đã thử qua, không thích hợp.”
Đam Anh kéo va li, muốn đi ra khỏi cửa. Chu Độ đứng chặn ở cửa không động, cô không thể không ngẩng đầu, cau mày nói: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-em-khong-vui/1086977/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.