Dành hết hai ngày cuối tuần ở trên núi, Bùi Tinh theo Sơ Húc quay về căn biệt thự. Nơi này không có Trần Tư và Trần An nên quạnh quẽ hẳn.
Bùi Tinh mệt nhoài, nằm vật ra sô pha, muốn uống nước cũng không muốn đi rót, bèn ngoảnh đầu nhìn Sơ Húc, mềm giọng gọi anh: “Anh yêu à….”
Sơ Húc nhướng mày, đặt hành lý xuống, như có tâm linh tương thông, anh đi rót cho cô một cốc nước.
Chiếc cốc là một trong hai chiếc của cặp cốc đôi mua trên núi, một màu xanh lam, một màu hồng.
Bùi Tinh giả vờ ngượng ngùng nói: “Sao lại rót nước cho em?”
“Uống đi.”, Sơ Húc cười, đưa cốc nước cho cô rồi xoay người đi vào bếp, vừa đi vừa nói, “Nghĩ gì viết hết cả lên mặt, anh mà không hiểu thì rõ là mù rồi.”
Bùi Tinh lè lưỡi, làm mặt quỷ với anh.
Sơ Húc tìm được trong tủ lạnh một con gà đã thịt sẵn. Bình thường thì lười đến mức chỉ gọi cơm hộp, vậy mà giờ Sơ đội lại chăm chỉ nấu canh cho cô vợ nhỏ của anh.
Lòng Bùi Tinh vui như nở hoa, cô đứng dậy, nhón lấy một quả dâu tây, vừa ăn vừa đi lên tầng, “Em đi tắm đây.”
Sơ Húc “ừ” một tiếng. Vài phút sau, cho hết nguyên liệu vào nồi xong, anh cũng đi lên theo.
Vào phòng của mình, mở cửa nhìn thoáng qua, trống rỗng không có ai, trong phòng tắm cũng không có, anh cúi đầu lẳng lặng cười.
Xem ra người nào đó vẫn không biết đường tự giác rồi…
Sơ Húc mở cửa phòng Bùi Tinh ra, trong phòng tắm có tiếng nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-duong-om-lay-em/458108/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.