Bùi Tinh còn chưa đến rất nhiều địa danh đẹp ở Thang Khê, Sơ Húc liệt kê thành một bảng dài rồi dẫn cô đi chơi đến tận tối, cuối cùng mệt quá nên cô nhất quyết không chịu quay về.
Ở đây là vùng núi, tối đến, đèn đuốc sáng trưng, người qua lại cũng không phải ít.
Thấy cô cáu kỉnh hệt như đứa trẻ con, Sơ Húc bật cười, đưa lưng về phía cô, cúi người xuống rồi nghiêng đầu nhìn cô, “Lên đi.”
“Lên đâu?”, Bùi Tinh biết mà còn cố hỏi.
“Tiểu tổ tông.”, Sơ Húc cười nói, “Để người đàn ông của em cõng em nào.”
Bùi Tinh đang có ý này, cô không do dự, hai tay quàng qua cổ anh. Sơ Húc thò tay qua khuỷu chân cô rồi xốc lên, sau đó nhíu mày nói: “Gầy quá.”
Cõng trên lưng mà như chẳng cảm thấy gì.
Chẳng phải nói cũng biết Bùi Tinh vui đến mức nào, nhưng cô vẫn giả bộ phụng phịu, “Đâu có đâu, em béo lắm đấy.”
Sơ Húc cười, “Có thể béo thêm một chút cũng được.”
“Aaa!”, Bùi Tinh đấm một cái vào lưng anh, “Anh đang chê em đúng không?”
Sơ Húc buồn cười, “Không, nhẹ thật mà, vừa gầy vừa thon thả, kiếp trước anh tạo được phúc gì hay cứu được cả hệ Ngân Hà mới có thể có bạn gái là Tiểu Tinh chứ.”
Bùi Tinh vùi mặt vào cổ anh, lần này thì xấu hổ thật sự, “Ôi thôi, anh đừng nói nữa.”
“Không nghe nổi à?”, Sơ Húc cười.
Bùi Tinh đáp: “Có ai điêu như anh đâu cơ chứ, khen người ta đến mức ấy cơ, chẳng chân thành tẹo nào cả.”
Sơ Húc cúi đầu, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vang-duong-om-lay-em/458107/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.