"Trịnh Minh trưởng lão đều chết cả rồi, Vương điện chủ đâu?" "Trịnh huynh, tộc Ngạc Nhân đáng chết!" "Chết tiệt, sao lại đột nhiên gặp phải tộc Ngạc Nhân chặn giết, làm sao mà biết được tung tích của linh hạm vận chuyển của chúng ta." Cái đầu này lập tức châm ngòi lửa giận và cừu hận của mọi người trong Bá Thiên Tông. "Tông chủ!" Và lúc này, có mấy đạo thân ảnh bay tới. Đây là mấy gã đệ tử tinh anh cảnh giới Tiêu Dao của Bá Thiên Tông. "Đặng Thường, là các ngươi." "Sư tôn!" Một cường giả Thiên Cổ nhận ra một người trong đó là đệ tử của hắn. Sáu gã đệ tử Bá Thiên Tông này mình đầy thương tích bay tới, đáp xuống boong tàu của linh hạm. "Sư tôn, tông chủ!" Mấy người này chật vật đi tới, quỳ trước mặt đám người. Cường giả cảnh giới Thiên Cổ kia lập tức đỡ đệ tử của mình dậy, sắc mặt khó coi, quát hỏi: "Đặng Thường, người đâu? Những người khác đâu? Rốt cuộc là có chuyện gì?" "Sư tôn, tông chủ, chúng con vô năng, các sư huynh đệ chết thảm quá." Người này khóc thảm thương, lại quỳ trước mặt tông chủ. "Đứng dậy nói đi, nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì?" Tử Cẩn tông chủ mặt xinh lạnh như băng, quát hỏi. Đệ tử tên Đặng Thường này đứng lên, xoa xoa nước mắt nói: "Các đệ tử vận chuyển đi khảo hạch chúng con đến vực ngoại chiến trường để tiếp nhận thử thách, ai ngờ lại gặp phải mai phục của một số lớn tộc Ngạc Nhân, Trịnh Minh trưởng lão chết rồi, các sư huynh đệ đều chết cả rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788649/chuong-1029.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.