"Phi, phi, mụ nội nó, thật thối, ọe..." Vương Ưng hóa thành Thiên Lang nôn khan một trận, sau đó khôi phục lại thân người. "Tiểu Kê, ngươi không sao chứ." Trương Đan thoáng cái lao tới, ôm lấy Vương Ưng. "Vợ ơi, ta không sao, chỉ là suýt nữa biến thành cứt rồi." Vương Ưng vỗ vỗ lưng Trương Đan. "Trần ca!" Những người khác đi đỡ Hạng Trần, xương cốt trên người Hạng Trần vang lên tạch tạch tạch, xương cốt bị cự mãng siết cho trật khớp lập tức khôi phục, cũng không bị gãy, xương cốt Thiên Lang cứng cỏi không phải là thứ cự mãng này có thể siết gãy. "Nghiệt súc này, tu vi phải đến cấp bậc Tiêu Dao Ngũ Trọng rồi nhỉ." Hạng Trần nhìn về phía con Nham Bì Cự Mãng trên người rách nát, bị bầy sói cắn thành thịt vụn. "Xui xẻo quá, Trần ca, cây cối ở cái địa phương rách nát này... cũng thật lớn." Vương Tiểu Kê xé xuống pháp bào rách nát bẩn thỉu trên người, chỉ mặc một chiếc quần đùi lớn. Hạng Trần nhìn về phía hoàn cảnh xung quanh, nói: "Vùng thiên địa này dường như vẫn còn ở thời đại Hoang Cổ, mọi người cẩn thận, nơi này ngoại trừ Ngạc Nhân tộc ra còn có rất nhiều hung thú cường đại." "A!" Lúc này trên bầu trời, các khu vực khác, cũng có một lượng lớn đệ tử khảo hạch rơi xuống, cũng có người đột phá vòng vây tiệt sát rơi vào Vực Ngoại chiến trường. Không dưới bốn năm vạn người từ trên trời rơi xuống, rải xuống những địa phương khác nhau. Mà trên không, còn có lượng lớn chiến binh Ngạc Nhân tộc đuổi giết theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788648/chuong-1028.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.