Trở về thôn Lê Thủy đã là buổi chiều, cơn mưa kéo dài cả ngày cuối cùng cũng ngừng lại.
Dòng nước sông mênh m.ô.n.g cuồn cuộn chảy qua hơn nửa trụ cầu, chảy nhanh hơn mọi ngày.
Diêu Xuân Nương từ xa đã thấy nhiều người tụ tập hai bên bờ sông, cuộn gấu quần lên, cầm cả lưới và sọt tre, hào hứng bắt cá từ thượng nguồn chảy xuống.
Tề Thanh một tay cầm ô giấy dầu và đấu lạp, một tay nắm tay Diêu Xuân Nương, thấy nàng tò mò nhìn những người bắt cá bên bờ, hỏi nàng: “Muốn ăn, ăn cá sao?”
Ánh mắt Diêu Xuân Nương sáng lên: “Chàng còn biết bắt cá à?”
Tề Thanh biết sửa mái nhà nhưng kỹ năng bắt cá dưới nước lại kém hơn, kỹ thuật so ra không tiến bộ bằng Đường An bây giờ.
Hắn nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Diêu Xuân Nương, có chút tiếc nuối thu hồi ánh mắt, thành thật nói: “Không, không biết.”
Hắn chỉ tay về phía những người bên bờ: “Tìm bọn họ mua, mua hai con.”
Diêu Xuân Nương tiếc nuối lắc đầu, tham tiền nói: “Cá phải tự mình bắt mới ngon.”
Tề Thanh chưa nghe qua câu này, nhưng vẫn phụ họa với nàng: “Vậy ta về, về sẽ làm một cái lưới, lưới tre, ngày mai đến, đến bắt.”
Diêu Xuân Nương không phải tham một miếng cá, mà là muốn xuống sông chơi đùa. Nàng thở dài: “Ngày mai ta không đến được, những ngày này ta không có ở đây, dưa leo trên ruộng chắc đã lớn rồi, ta phải nhanh chóng về chặt hai đoạn tre cho dưa leo leo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739734/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.