Diêu Xuân Nương và Tề Thanh đi trên con đường trở về thôn Lê Thủy, hai bên đường là những cánh đồng vuông vắn, đám mạ xanh cao gần nửa người.
Gió thổi qua, mưa rơi xuống, như cơn sóng đung đưa, xào xạc vang lên.
Con đường đất ướt trơn trượt, Diêu Xuân Nương cầm ô đi ở phía trước, từng bước đi rất chậm.
Nàng cúi đầu nhìn đường, từ khi rời nhà đến giờ vẫn không nói một lời.
Chiếc ô giấy dầu tạo ra khoảng cách giữa hai người, Tề Thanh đi lùi lại nửa bước, cầm gói đồ của nàng, chỉ thấy một nửa ô bị ướt.
Diêu Xuân Nương cầm ô thấp, khung ô chống trên đầu, người trong thôn gặp phải cũng không thấy được mặt nàng, chỉ thấy Tề Thanh đội đấu lạp đứng sau lưng nàng.
Người trong thôn cơ bản đều quen biết nhau, đột nhiên thấy khuôn mặt trẻ măng của Tề Thanh xuất hiện trong thôn, tay còn cầm một gói đồ nhỏ, bọn họ tò mò quay đầu nhìn thêm vài lần, thầm đoán mối quan hệ của bọn họ.
Đi trước đi sau, không ai nói gì. Phu thê không giống phu thê, huynh muội không giống huynh muội, thật kỳ lạ.
Diêu Xuân Nương và Tề Thanh đi lên con đường lớn, một bà lão đội đấu lạp dẫn theo một tiểu cô nương mặc áo tơi của người lớn ở đối diện đi về phía bọn họ.
Áo tơi rộng, kéo theo tiểu cô nương làm chậm bước đi. Tiểu cô nương ngẩng đầu thấy Tề Thanh, Tề Thanh cũng liếc nhìn bọn họ, mày nhíu lại, sắc mặt nhạt nhòa, không có nụ cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739733/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.