Diêu Xuân Nương và Diêu Khánh Hỷ hôm nay sẽ đi, Ngô Liễu Hương vào bếp làm một bàn đầy món ăn.
Vì có Tề Thanh, mấy người quây quần quanh một bàn ăn rất yên tĩnh, không nói nhiều.
Nhà của trượng phu Diêu Khánh Hỷ ở xa, ăn xong giúp dọn dẹp bếp, bọn họ mang theo đứa trẻ đi trước.
Hôm nay trời mưa cả ngày, khi Diêu Xuân Nương ra đi, Ngô Liễu Hương nắm tay nàng lo lắng dặn dò: “Đường trơn, con cẩn thận đi chậm rãi, đừng để ngã. Trên đường thấy xe bò thì cứ đi nhờ, đừng tiếc mấy đồng tiền kia.”
Diêu Xuân Nương lặng lẽ nghe xong, ngoan ngoãn đáp: “Mẫu thân, con biết rồi.”
Ngô Liễu Hương vỗ vỗ tay nàng: “Biết là tốt, biết là tốt.”
Bà nhìn Tề Thanh đang đứng ngoài cửa chờ đợi, thở dài, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân không học hành nhiều, không có văn hóa, nhưng nhìn người vẫn có chút chuẩn xác. Tề Thanh tuy có hơi cứng nhắc, nhưng hôm nay hắn đã chịu bảo vệ con, chắc hẳn cũng có tâm với con, sau này con cứ yên ổn sống với hắn. Sống trên đời là để sống tốt, sống tốt vẫn luôn hơn bất kỳ điều gì khác.”
Diêu Xuân Nương thấy mẫu thân mình lo lắng như vậy, gần như muốn kể hết chuyện giữa mình và Tề Thanh cho bà nghe. Nhưng nghĩ lại, nàng quyết định không nói, chỉ nói: “Con biết rồi, mẫu thân, người đừng lo cho con.”
Ngô Liễu Hương thương xót xoa xoa mặt nàng: “Tốt, tốt.”
Mẫu tử hai người lưu luyến từ biệt, nhưng Diêu Nhị Đông không đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739732/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.