Phùng Xuân đến, Tề Thanh cũng không đứng dậy. Diêu Xuân Nương và Phùng Xuân đứng nói chuyện, hắn cầm mảnh trúc vẫn không ngẩng đầu lên, cạo sạch một chiếc giày rồi gõ gõ vào chân còn lại của Diêu Xuân Nương, ra hiệu cho nàng đổi giày.
Nam nhân rửa giày cho nữ nhân, người khác thấy chắc chắn sẽ trêu chọc vài câu, nhưng Phùng Xuân ngốc nghếch, cũng không thấy điều gì kỳ lạ.
Nàng ấy cười ngốc nghếch với Diêu Xuân Nương: “Bọn họ đều nói tỷ đã về nhà gả đi rồi, sẽ không quay lại nữa.”
Diêu Xuân Nương cũng không nghĩ sẽ gặp Phùng Xuân ở đây, nàng vui vẻ nói: “Ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy, nếu ta đi, chắc chắn sẽ nói với ngươi.”
Phùng Xuân nghe vậy, gãi gãi đầu: “Hì hì, Mai di cũng nói như vậy.”
Diêu Xuân Nương vội hỏi: “Ngươi đã đi thăm bà ta chưa? Thắt lưng của bà ta đã khỏe chưa?”
“Khỏe rồi.” Phùng Xuân chỉ tay về phía đám người đông đúc bên bờ sông: “Bà ấy đang ở phía trước bắt cá, nhưng bà ấy ngốc quá, chẳng bắt được con nào.”
Nàng ấy nói xong, tự hào cho Diêu Xuân Nương xem sọt cá của mình: “Tỷ xem, ta bắt được nhiều như thế này.”
Diêu Xuân Nương thấy nàng ấy vui vẻ như vậy, hoàn toàn không giống như nhà có chuyện buồn, do dự hỏi nàng ấy: “Phùng Xuân, ta nghe nói cha của ngươi đã chết?”
Phùng Xuân vẫn cười, vui đến mức gần như không thấy mắt: “Đúng rồi, c.h.ế.t rồi, hôm trước hay hôm kia gì đó, đã chôn rồi.”
Mã Bình chết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739735/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.