Sau khi rời khỏi nhà Chu Mai Mai, Diêu Xuân Nương cùng Tề Thanh đi ra đồng lấy dụng cụ, cùng hắn sóng vai bước đi trên đường trở về.
Mối quan hệ của hai người giờ đây không còn là bí mật, Diêu Xuân Nương cũng không còn giấu giếm, nàng tự tin nắm tay Tề Thanh, không chút e dè.
Nhưng lúc này nàng dù ở bên Tề Thanh, tâm trí lại bay xa.
Nàng không thể không lo lắng cho Phùng Xuân sau khi về sẽ bị đánh thế nào, lại nhớ đến đôi phu thê điên khăng khăng nhận Tề Thanh làm con.
Tề Thanh thấy nàng không tập trung, gọi nàng: “Xuân, Xuân Nương.”
Nàng không đáp.
Vì thế hắn lại gọi: “Xuân, Xuân Nương.”
“Ừ?” Diêu Xuân Nương ngẩn người hồi đáp, ngẩng đầu nhìn hắn.
Mi tâm của nàng vô thức nhíu mày, vẻ mặt có chút rầu rĩ không vui. Tề Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, an ủi: “Đừng nghĩ, nghĩ nữa, có những chuyện, nàng không, không thể làm gì.”
Diêu Xuân Nương chán nản nói: “Ta biết, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Phùng Xuân sẽ bị Mã Bình bán, ta cảm thấy trong lòng thật bức bối.”
Tề Thanh thấy nàng nhíu mày, chậm rãi nói: “Nếu Phùng, Phùng Xuân là một nam, nam nhân, lại thông minh, nàng ta có, có thể trốn, trốn đi nơi, nơi khác kiếm sống.”
Chưa nói đến vấn đề nam nữ, Diêu Xuân Nương thở dài: “Nhưng Phùng Xuân không được thông minh lắm.”
Tề Thanh đáp: “Hơn nữa nàng, nàng ta còn là một cô, cô nương, nàng đã từng nói, nói rằng nhà nàng ta không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739224/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.