Tề Thanh chuyển chủ đề nhanh chóng, mới đầu Diêu Xuân Nương còn chưa phản ứng kịp.
Một lúc sau, nàng bỗng mở to mắt, không thể tin nhìn Tề Thanh, môi mấp máy nửa ngày, có chút sợ hãi nói: “Tề Thanh, chàng, chàng là ma à?”
Nàng nói xong, Tề Thanh nhận thấy bàn tay đang nắm chặt của nàng đang động. Hắn cúi xuống nhìn, Diêu Xuân Nương đang run rẩy định rút tay khỏi tay hắn.
Tề Thanh không biết nàng làm sao lại đi đến kết luận này, hắn mím môi, các ngón tay siết chặt vào kẽ tay nàng, không để nàng động đậy: “Ta không, không phải.”
Diêu Xuân Nương không thể thoát ra, bất mãn nói: “Trước đây chàng dọa ta, bây giờ còn chiếm lợi của ta.”
Câu này khiến Tề Thanh nắm càng chặt hơn.
Diêu Xuân Nương để hắn nắm tay, hỏi hắn: “Vậy lúc đó sao chàng lại ở thôn Liễu Hà, tổ mẫu dẫn chàng đi thăm bà con à?”
Tề Thanh khẽ lắc đầu.
Hắn động môi, dường như có hàng triệu điều muốn nói, cuối cùng chỉ có một câu: “Ta bị, bị lạc.”
Diêu Xuân Nương kinh ngạc nói: “Từ thôn Lê Thủy lạc đến thôn Liễu Hà à?”
Ký ức về con ma đáng sợ bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt Tề Thanh, nỗi sợ hãi đè nén trong lòng bỗng tan biến một nửa. Diêu Xuân Nương tưởng tượng ra hình ảnh Tề Thanh hồi nhỏ bị lạc, sợ hãi và đáng thương, thay vào đó là một cảm giác tội nghiệp không thể diễn tả.
Nàng hạ giọng: “Một mình chàng, lại chạy xa như vậy, sau đó làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739225/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.