🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

Kinh thành rộng lớn như vậy, có ai là kẻ ngu ngốc sao?

 

...

 

Lưu Trưởng sử tìm kẻ ngu ngốc... à không, tìm người thích hợp mất bảy ngày, mới tìm được một người.

 

Khi mấy thanh niên học tử vừa oán trách vừa đi ngang qua bên cạnh hắn: "Triệu huynh thật sự quá oan uổng, nếu không phải lần đề cử đó, bây giờ huynh đã có thể tham gia thi Đình đối sách rồi!"

 

Vị Triệu huynh kia cũng không hề che giấu, nói với vẻ mặt đầy sát khí: "Đừng để ta biết là ai làm!"

 

Cản trở tiền đồ của người khác, chẳng khác nào g.i.ế.c cha ruột!

 

Lưu Trưởng sử vốn đã đi xa, đột nhiên dừng bước.

 



 

"Cốc cốc cốc--"

 

Hứa Yên Miểu nghe thấy tiếng gõ cửa, bò dậy khỏi giường, tóc tai vẫn còn rối bời.

 

"Ai vậy... Kỳ nghỉ tốt đẹp như vậy, sáng sớm đã đến gõ cửa! Ta có thể giả vờ không có nhà không..."

 

Lẩm bẩm hai câu, vẫn phải bò dậy, đến trước cửa hô một tiếng: "Chờ một chút!"

 

Sau đó nhanh chóng rửa mặt thay quần áo ra ngoài mở cửa: "Xin hỏi là vị nào?"

 

Dù sao cũng có chức quan, nhỡ đâu là Lão Hoàng đế hoặc là cấp trên nào đó tìm thì sao.



 

Đối phương rất lễ phép đưa thiếp mời: "Hứa lang, ngày nghỉ tới, lang chủ nhà ta sẽ tổ chức tiệc xuân ở vườn đào ngoại ô, thành tâm mời Hứa lang đến dự."

 

Hứa Yên Miểu: "Lang chủ nhà ngươi là..."

 

"Là đệ đệ của Hồng Dương hầu, họ Triệu, tên Lập."

 

[Nhưng mà... ta và đệ đệ của Hồng Dương hầu này, hình như không có giao tình gì?]

 

Nhưng Hứa Yên Miểu vẫn giữ suy nghĩ không đắc tội người khác, do dự nói: "Được. Nếu không có việc gì quan trọng, ta sẽ đến nơi hẹn."

 

Đối phương hành lễ, xoay người rời đi.

 

Hứa Yên Miểu đợi người đi rồi, nhìn chằm chằm cửa suy nghĩ thật lâu, lấy hộp dụng cụ ra, gõ gõ đập đập trước cửa một hồi, sau đó mới hài lòng đóng cửa quay vào ngủ tiếp.

 

Tả Quân đô đốc thiêm sự ở cạnh nhà hắn tò mò chạy tới, liền nhìn thấy trên cửa có thêm một tấm biển.

 

"Chủ nhân nơi này ham ngủ, buổi sáng không có việc gì quan trọng xin đừng làm phiền."

 

Để tránh tấm biển bị người ta lấy mất, còn dùng đinh đóng chặt lên trên.

 

Mười ngày trôi qua trong nháy mắt.

 

Đến ngày nghỉ tiếp theo, Hứa Yên Miểu sửa soạn lại bản thân một chút, mặc một bộ quần áo chỉnh tề, lặng lẽ bắt đầu đi giao thiệp.

 

[Tại sao cứ mười ngày một lần nghỉ lại không thể để ta yên ổn ở nhà chứ?]

 

[Mời cái gì mà mời, cứ coi ta như người c.h.ế.t không tốt sao.]



 

[Đây chẳng lẽ chính là người trong giang hồ, thân bất do kỷ?]

 

Cả đường đi, cả đường càu nhàu.

 

Trong phường có người len lén đề nghị với cha mình, một vị võ tướng: "Hay là chúng ta phá hỏng bữa tiệc lần này của tiểu Bạch Trạch đi? Hắn có thể về nhà nghỉ ngơi, chúng ta cũng có thể khiến hắn nợ ân tình này?"

 

Vị võ tướng rất động lòng, nhưng nghĩ lại: "Thôi, can thiệp vào cuộc sống của Hứa Yên Miểu không tốt. Chúng ta chỉ đến để bảo vệ hắn an toàn, chứ không phải đến để giúp hắn đưa ra quyết định. Nhỡ đâu làm hỏng chuyện... Ngươi nghĩ đến người bị vạch trần chuyện bị trĩ trước mặt mọi người trước đây xem, còn có..."

 

Chưa đợi cha nói thêm ví dụ nào khác, người con trai kia đã rùng mình một cái, vội vàng cầu xin: "Được rồi cha, đừng nói nữa."

 

Mặt mũi mất hết trên quan trường, đối thủ chính trị của ngươi có thể nhớ cả đời!

 



 

Hứa Yên Miểu thuê một chiếc xe ngựa đến địa điểm vườn đào, thứ này vừa nhìn là biết là do người có tiền có thế khoanh đất lại trồng, cả một vùng rừng đào nối liền nhau, gió nổi lên là bóng hoa như sóng.

 

Các văn nhân mặc khách đi lại trong đó, hoặc là ngâm thơ đối đáp, hoặc là gảy đàn vẽ tranh, vô cùng tao nhã.

 

"Ây da! Hỏng rồi!"

 

Hứa Yên Miểu nhỏ giọng "xì" một tiếng.

 

"Quên không hỏi rõ đây có phải là một buổi họp mặt văn chương hay không, nếu phải làm thơ trước mặt mọi người, ta không biết làm!"

 

Vấn đề là, nguyên thân biết làm. Khoa cử có thi thơ từ! Tuy không có tác phẩm kinh diễm gì, nhưng làm một bài thơ đúng quy tắc, đối với học sinh thi đỗ khoa cử mà nói không khó.

 

Hứa Yên Miểu quyết định, nếu lát nữa phát hiện ra thật sự là buổi họp mặt văn chương, còn phải thi làm thơ, hắn sẽ uống rượu thật nhiều, giả vờ gục xuống ngủ. Bị cười nhạo say xỉn còn hơn đứng đó cười gượng gạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.