🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

Hai trăm con tàu lớn dàn trận trên biển, ngoài chiến thuyền, trong đó mười lăm chiếc là thuyền lương, tổng cộng chuẩn bị ba mươi vạn thạch lương thực, bổ sung dọc đường. Ba mươi chiếc là thuyền nước, chuyên dùng để chở nước ngọt.

Cờ xí tung bay trong gió, binh lính dũng cảm trên tàu áo giáp sáng loáng, đứng nghiêm trang hai bên mạn thuyền.

Quân thần Đại Hạ đứng trên bờ, tiễn những con tàu dần dần khuất xa.

Đây là một hạm đội hiếm thấy trên đời, vì đất nước của họ mà dong buồm ra khơi tìm kiếm giống lương thực.

"Bọn họ ít nhất phải mất vài năm mới có thể trở về cố hương..." Lão Hoàng Đế có chút cảm khái, thở dài: "Những nhi nữ Trung Hoa như vậy, xứng đáng được lưu danh sử sách."



Tế Bắc.

Trong Tế Bắc Vương phủ truyền ra tiếng gầm giận ——

"Cái gì?! Trại gà của bổn vương mất rồi! Mất mấy cái?"

"Bẩm Vương gia, một cái cũng không còn."

"Thật vô lý!"

"Bẩm Vương gia, còn có trường gà chọi nữa."

"Ồ? Trường gà chọi còn à!"



"Không phải, ý thần là, trường gà chọi cũng mất rồi."

"... Vô liêm sỉ!!!"

Lý trí của Tế Bắc Vương gần như sụp đổ: "Năm cái! Cả năm trại gà! Còn có một trường gà chọi, mỗi năm hai mươi vạn tiền—"

"Cao, Kiến, Dực!" Tế Bắc Vương nghiến răng nghiến lợi đọc tên Hoàng Đế: "Ngươi! Hay lắm!"

Gia tướng đứng bên cạnh cúi đầu, không dám nói gì.

Ngay khi nhận được tin báo, bọn họ đã trình báo việc này lên gia chủ, quả nhiên, đã đón nhận một cơn thịnh nộ.

—— Bởi vì, trại gà là do Tế Bắc Vương lén lút tài trợ, Giáo chủ Bạch Dương cũng là do Tế Bắc Vương nâng đỡ, chỉ là bản thân Giáo chủ Bạch Dương không biết chuyện này.

Tế Bắc Vương mặt mày âm trầm: "Còn cả các ngươi nữa! Ta đã bảo tìm một kẻ ngu ngốc, nếu không sẽ không dám làm phản trong thời bình, nhưng các ngươi cũng không thể tìm một kẻ ngu ngốc đến vậy chứ! Lại đi tìm xưởng in của hoàng gia để khắc in sách vở mưu phản?!"

Gia tướng cúi đầu thấp hơn nữa.

Thật ra bọn họ cũng không ngờ tới, người của bọn họ cũng đã khuyên can rồi, nhưng Giáo chủ Bạch Dương khăng khăng cho rằng đối phương chịu in thì không có vấn đề. Để không bị lộ thân phận là nội gián do Tế Bắc Vương phái đi, bọn họ cũng không thể mạnh tay ngăn cản.

"Thôi vậy, chuyện này giao cho các ngươi cũng là bổn vương sơ suất, bổn vương sẽ đích thân ra tay." Tế Bắc Vương hít sâu một hơi, khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày: "Cao Kiến Dực cũng đã sai một nước cờ, vốn dĩ ta cũng không có cách nào biết được tung tích của hắn, bây giờ chuyện Giáo chủ Bạch Dương lại khiến cho hành tung của hắn hoàn toàn phơi bày trước mắt bổn vương."

Gia tướng lập tức nói: "Người của chúng ta vẫn luôn bám theo từ xa, hiện tại, nghe nói Hoàng Đế đã đến Sơn Hải Quan."

"Sơn Hải Quan?" Tế Bắc Vương vuốt râu, lập tức cười: "Đi nói với man di, điều kiện giao dịch đã thay đổi. Bọn họ không cần phải vào cửa quan nữa."

Gia tướng ngay lập tức hiểu ý: "Chủ tử là muốn dụ Hoàng Đế ra khỏi cửa quan, đồng thời gửi thư cho Man Vương, bảo hắn dẫn binh chặn g.i.ế.c Hoàng Đế!"



Tế Bắc Vương mỉm cười, ria mép cong lên đắc ý: "Ngươi có thể nghĩ đến tầng này đã rất khá rồi, nhưng ngươi không biết một điều, Hoàng Đế từ trước đến nay luôn tự phụ giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nghệ cao gan lớn, không cần ta dụ, hắn nhất định sẽ ra khỏi cửa quan."

Gia tướng: "Thì ra là vậy! Vương gia quả thật là tính toán như thần!"

Làm gia tướng thật mệt mỏi. Phải thông minh, nhưng lại không được quá thông minh, phải tiếp được lời Vương gia, lại còn phải chừa chỗ trống cho Vương gia phát huy. Vương gia, bổng lộc mười lượng bạc hàng tháng này, thật sự không thể tăng thêm sao?



Sau khi đoàn tàu khởi hành, đoàn xa cũng chuẩn bị xuất phát. Lúc này đang là tháng ba mùa xuân, Lão Hoàng Đế quyết định từ cửa biển Thiết Môn Quan, trực tiếp đi thuyền đến Sơn Hải Quan, không dừng lại dọc đường.

Mười một ngày sau, quân thần Đại Hạ xuống thuyền, sắc mặt vô cùng xanh xao.

—— Trước đây chỉ cần ngồi một hai ngày là có thể xuống thuyền nghỉ ngơi, bây giờ ngồi một hơi mười một ngày, ngồi đến muốn nôn.

Lão Hoàng Đế xoa cằm, quyết định gọi mười mấy quan viên không hay can gián mình vào núi săn bắn.

Đương nhiên, nhất định phải gọi cả tiểu Bạch Trạch, nếu không hắn nói thầm trong lòng, mấy vị Ngự Sử biết được nhất định sẽ ngăn cản đến chết. Vì vậy cũng không thể đi ngay lập tức, phải đợi vài ngày, đợi bọn họ lơ là cảnh giác.

"Không ai được cản trẫm tận hưởng cảm giác của đất đai và hương thơm của núi rừng!"

...

"Bệ hạ, thơm không?"

Hứa Yên Miểu ngồi trên tảng đá lớn, hai tay chống cằm. Xung quanh là rừng cây rậm rạp che khuất bầu trời, cùng sương mù dày đặc chỉ nhìn thấy trong phạm vi ba bốn mét sau cơn mưa lớn trong núi.

Lão Hoàng Đế cười gượng gạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.