Thơm thì thơm thật, cây cỏ sau mưa đủ thơm, nhưng bây giờ bọn họ lạc đường rồi.
Thật ra núi non phía bắc Tần Lĩnh, đa số đều là cây cối thưa thớt, cũng không có nhiều mãnh thú hay côn trùng độc, tương đối an toàn. Nhưng... đây là Sơn Hải Quan.
Sơn Hải Quan thuộc về cửa ải hiểm yếu, gần đó có dãy núi liên miên bất tận, rừng nguyên sinh hùng vĩ, Lão Hoàng Đế cố tình đi vào đây, chính là để săn bắn.
Bọn họ không định đi sâu vào núi, còn mang theo người dẫn đường, vốn dĩ tìm đường không có vấn đề gì, nhưng, xui xẻo là sau khi vào núi lại gặp phải trận mưa lớn hiếm hoi, cả đám vội vàng tìm chỗ trú mưa, vốn định trú dưới gốc cây, nhưng tiểu Bạch Trạch lại nói trong lòng như vậy sẽ bị sét đánh, mọi người lại vội vàng đi tìm hang núi.
Đương nhiên, đến lúc này vẫn chưa lạc đường, người dẫn đường vẫn còn nhận ra vị trí.
Cho dù sau đó có sương mù thì chỉ cần đứng im chờ sương tan là được.
Nhưng...
Kỳ lạ là, bọn họ lại gặp phải man di, đối phương lại nhận ra Lão Hoàng Đế mà đuổi g.i.ế.c suốt dọc đường, vì vậy mới lạc đường trong núi.
…
Lão Hoàng Đế cúi đầu kiểm tra số lượng tên trong túi tên, lại thử dây cung, hừ một tiếng: "Nếu không có sương mù dày đặc, đám man di đó sẽ không chỉ bỏ lại hai mươi cái xác đâu."
Lần giao tranh đầu tiên, bên bọn họ do thiếu vũ khí, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740469/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.