Hứa Yên Miểu vô cùng kinh ngạc .
Lão đại nhân, ngài thật sự không cần mạng nữa rồi!
Các quan viên khác càng hít một hơi khí lạnh, kính nể nhìn Hộ Bộ Thượng Thư.
Người này dám moi tiền từ tay Bệ hạ!
Nhưng nghĩ đến bổng lộc hàng tháng của mình đều từ quốc khố mà ra, triều trước đã từng có chuyện quốc khố trống rỗng, nợ lương bách quan.
Bỗng chốc...
Ánh mắt từng vị quan viên đều sáng rực.
Thượng thư uy vũ!!!
Lão Hoàng Đế cũng rất kinh ngạc: "Tám vạn tiền ngươi cũng muốn?!"
Hộ Bộ Thượng Thư chậm rãi đáp: "Bẩm Bệ hạ, 'không tích tiểu bước, khó đến ngàn dặm; không gom dòng nhỏ, khó thành sông lớn'. Tiền, đều là từng chút từng chút kiếm được."
Dịch: Ta chính là muốn!
Lão Hoàng Đế: "Không thể nào, nhiều nhất cho ngươi một trại gà."
Hộ Bộ Thượng Thư: "Ba trại!"
"Ngươi—" Lão Hoàng Đế suýt nữa nhảy dựng lên. Người này sao càng nói càng quá đáng thế!
Hộ Bộ Thượng Thư vội vàng giải thích: "Bẩm Bệ hạ, thần có người biết cách nuôi gà. Ngài xem, chỉ có trại gà thôi thì không được, nếu nuôi không tốt, e rằng gà sẽ c.h.ế.t hết."
Lão Hoàng Đế trầm tư suy nghĩ.
Hộ Bộ Thượng Thư thấy có triển vọng, lập tức nói thêm: "Những con gà chọi đó thần đều không cần, chỉ cần Bệ hạ mỗi năm cho thần mượn một con gà trống, năm con gà mái để phối giống là được."
Lão Hoàng Đế suy tính một chút, gật đầu: "Được."
Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740393/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.