Mường tượng về một tương lai vàng son rực rỡ, đáy lòng Lão Hoàng Đế dường như dâng lên một niềm vui kỳ lạ.
Nhưng rất nhanh ông liền lắc đầu.
Vật hiếm mới quý, huyện nào cũng có thì cũng như huyện nào cũng không có.
Thôi vậy, cứ để một cái này thôi.
Lão Hoàng Đế đặt tay lên tấm bia chữ "Sinh", càng nhìn càng thích, nói với Huyện lệnh huyện Yển Sư đứng sau lưng: "Vì dân chúng trong huyện thích như vậy, thì cứ giữ lại đi."
Lão Ngự sử vội vàng nịnh bợ: "Chủ thượng thật là cùng vui với dân."
Dù sao ông ta còn già hơn cả Lão Hoàng Đế, không tiện gọi là đại nhân.
Lão Hoàng Đế cười ha hả hai tiếng, bỗng nhiên dừng lại, nhìn Hứa Yên Miểu chằm chằm, khiến Hứa Yên Miểu trong lòng bồn chồn không yên, tự hỏi mình có chỗ nào sai sót không, Lão Hoàng Đế mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cười một cách thoải mái.
Ông sợ!
Ông sợ vừa vui chưa được hai hơi thở, Hứa Yên Miểu lại nói gì đó chọc tức mình.
May thay, lần này tên nhóc hỗn đỗn này cuối cùng cũng làm được một việc nên người, để ông yên tâm cười cho đã, trong lòng Lão Hoàng Đế dâng lên một cảm giác an ủi kỳ lạ.
Ông còn hiếm hoi nói với Hứa Yên Miểu bằng giọng điệu hòa nhã: "Hứa Yên Miểu, về nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta lại tiếp tục lên đường."
Còn việc thị sát, ông đã để lại một số Cẩm Y Vệ. Hoàng đế vừa đi, người thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740383/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.