Cứu mạng! Tại sao các quan lớn này lại không giống như ông ta tưởng tượng! Chẳng phải bọn họ nên long hành hổ bộ, khí vũ hiên ngang, mỗi câu nói đều liên quan đến đại sự thiên hạ, mỗi nụ cười đều ẩn chứa huyền cơ sao!
Mà bây giờ, ông ta càng hoang mang hơn là, rốt cuộc người thanh niên trước mắt này có điểm gì đặc biệt, mà lại có thể khiến Hoàng đế vỗ vai, nói chuyện lại còn thân thiết như vậy!
Hứa Yên Miểu không có cảm giác gì, dù sao Lão Hoàng đế trước mặt hắn vẫn luôn như vậy, hắn chuyển tập trung chú ý từ Thái tử sang bia đá. Hắn đảo mắt nhìn về hướng bia đá, suy nghĩ một chút, rồi bước chân.
[Bất kể Lão Hoàng đế là g.i.ế.c gà dọa khỉ hay mặc kệ tất cả, dù sao ta cũng phải đi xem. Thả lỏng tâm trạng một chút, đi xem bia đá thôi!]
Nghĩ vậy, Hứa Yên Miểu càng thoải mái hơn, bước chân vững vàng mạnh mẽ, đi qua các đại thần đang im lặng một cách kỳ lạ, hướng về phía bia đá chữ "Sinh".
Lão Hoàng đế liếc nhìn xung quanh: "Đi thôi." Sau đó cũng đi về phía đó.
Đại tướng quân lập tức biểu diễn một màn kỳ tích y học, tên ăn mày què chân từ dưới đất nhảy dựng lên, sau đó lại ngồi xổm xuống, nhặt đồng tiền lên, lau sạch sẽ rồi cất vào túi.
Lại bộ Thượng thư vác gánh kẹo hồ lô của mình, còn có chút tiếc nuối muốn rao thêm vài tiếng.
Binh bộ Thượng thư không nhanh không chậm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740382/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.