Ở dưới mái hiên nhà người ta, Hứa Yên Miểu lặng lẽ cúi đầu: "Đại nhân dạy phải."
Phía sau là tiếng rao bán kẹo hồ lô, tiếng mời gọi của chủ quán rượu, tiếng rao của những người bán hàng rong với gánh hoa quả trên vai, người bán chó dắt theo mấy sợi dây xích chó, thầy bói cũng có, thầy tướng số xem tướng, người bán bùa phép, người vẽ tranh…
Người dân qua lại tấp nập, khu vực này đặc biệt phồn hoa, cũng có nghĩa là, rất nhiều người tin Hoàng đế là Tống Tử Quan Âm.
Vì vậy, mặt Hoàng đế càng đen hơn.
Nhưng…
[Liên quan gì đến ta, đâu phải ta làm ra! Sao lại trút giận lên ta chứ!]
[Chu Bái Bì, ngay cả ngày Tết cũng không cho người ta ra ngoài chơi, mới mùng hai Tết thôi đấy!]
[Hơn nữa lương bổng của Thượng thư bao nhiêu, lương bổng của Thị lang bao nhiêu, lương bổng của Tư Vụ bao nhiêu? Lãnh hai nghìn đồng, lại trách ta không làm việc của hai vạn đồng, quá đáng quá!]
[Ta chưa lập gia đình thì tại sao không thể quan tâm Tống Tử Quan Âm, ngài tức giận như vậy chẳng phải vì ngài trở thành Tống Tử Quan Âm sao.]
[Hơn nữa, cũng đâu phải chỉ mình ta đến đây…]
[Như Lại bộ Thượng thư, cấp trên của ta chẳng phải ông ta cũng cải trang thành người bán kẹo hồ lô đến xem bia đá chữ 'Sinh' sao?]
Xoẹt một cái, sắc mặt đen sì trên mặt Lão Hoàng đế như đông cứng lại, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào người bán kẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740381/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.