Lần thứ hai nghe thấy có người nói với mình những lời khinh miệt, thậm chí là chửi bới, vẻ mặt Chấn Văn chợt nghiêm lại, lập tức quay đầu nhìn Chấn Võ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thấy trong mắt nhau sự lo lắng, không phải là vì những lời kia, mà là lo lắng những lời đó sẽ làm tổn thương đối phương.
Sau khi thấy được sự lo lắng cho nhau, hai người nhìn nhau cười, nắm tay không những không buông, mà còn nắm càng chặt.
Chấn Văn cười xấu xa, trong mắt hiện vẻ tinh ranh.
Cậu xoay người nhìn, người vừa nói là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, dáng người trung bình, lưng hùm vai gấu, tóc phần trên vót nhọn, phần dưới cạo ngắn, trông giống như một viên đạn. Khuôn mặt đầy đặn, phối hợp với đôi mắt bị thịt dồn cho híp tịt lại. Lúc này đôi mắt kia đang nhìn hai anh em, khóe miệng lộ nụ cười khinh bỉ.
Chấn Văn khoa trương mà nhìn xung quanh, hai mắt mở to, vô tội nhìn sang Chấn Võ hỏi: “Anh, anh trai kia đang nói chúng ta hả?”
Chấn Võ phối hợp xoa đầu Chấn Văn, hơi cúi đầu, nhìn vào mắt Chấn Văn: “Không phải đâu, em trai, anh đó đâu vô vị như thế đâu.”
Chấn Văn hạ giọng, vừa đủ để mấy người đứng gần nghe thấy: “Anh, anh trai kia trông dữ dằn quá, hay là chúng ta về nhà đi.”
Những người đang xếp hàng ở đó nghe vậy cũng dò xét mà nhìn người đàn ông cường tráng kia, còn thận trọng mà kéo con nhỏ dẫn theo sát mình hơn.
Chấn Võ lập tức đáp lại: “Em trai, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660375/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.