Lúc được cảnh sát đưa về nhà, Trần Cẩn vô cùng hoảng hốt, nhìn thấy hai đứa con trai dáng vẻ nhếch nhác, trên mặt còn có vết thương, bà vội kiểm tra từ trên xuống dưới, hỏi: “Các con sao thế này? Sao lại bị thương?”
Chấn Võ cố cười, nói: “Không sao, chúng con chỉ bị trầy da thôi. Trên đường về gặp người đánh nhau, chúng con bị vạ lây, không có chuyện gì đâu ạ.”
Trần Cẩn nhìn Chấn Văn không nói gì, vẻ mặt như vẫn còn hoảng sợ: “Chấn Văn hẳn là bị dọa sợ rồi. Thấy đánh nhau thì nên tránh xa một chút.”
Cảnh sát bên cạnh tằng hắng một tiếng, lúc này Trần Cẩn mới nhận ra cảnh sát vẫn còn ở đây.
“Chín giờ sáng mai đến cục cảnh sát, chúng tôi cần hai cháu kể lại sự việc đã xảy ra.”
“Được. Cảm ơn anh đã vất vả đưa hai đứa nhỏ về nhà!”
Cảnh sát ra về, Trần Cẩn cầm hòm thuốc tới, Chấn Võ nhìn Chấn Văn vẫn luôn ôm tay mình không buông, vươn tay ra nhận lấy: “Mẹ, chúng con tự xử lý vết thương được. Không còn sớm nữa, mẹ nghỉ ngơi đi. Chúng con không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
“Được rồi, nhìn Chấn Văn như bị dọa sợ, con nhớ để mắt đến thằng bé. Các con ăn tối chưa?” Trần Cẩn nhìn dáng vẻ hai đứa con trai, biết chuyện không đơn giản như lời Chấn Võ. Nhưng con trai không muốn nói, bà cũng đành giả như không nhận ra. Cũng may hai đứa đều không sao.
“Chúng con ăn rồi. Chúng con lên phòng đây.”
“Được, nhớ chăm sóc cho Chấn Văn và bản thân.”
“Vâng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660376/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.