***
Maddington khá lịch sự hòa đồng, ngồi ngay ngắn xuống sau đó gật đầu chào hỏi với từng người ở đây.
Mọi người đều đeo gương mặt cười thương mại, ngoài miệng chuyện trò nhưng trong lòng lại lo ngay ngáy.
Cây nấm cầm theo thiết bị phiên dịch tạm thời rời khởi.
Cây nấm đỏ kia không muốn làm không công cho đám người giành thắng lợi này.
Lý Ngân Hàng vô cùng lo lắng, dùng tay che một bên miệng, khẽ hỏi Nam Chu:
– Thầy Nam, cậu nói đây có phải người thật không?
Nam Chu bắt chước giọng điệu và dáng vẻ của cô, trả lời:
– Khán giả đều đang nhìn chúng ta.
Nghe vậy, Lý Ngân Hàng thả lỏng hơn được chút.
Cũng phải.
Bất cứ show giải trí nào phải có kết cục thì khán giả mới hài lòng buông điều khiển từ xa xuống.
Dẫu cho người không gian đa chiều không giành được thắng lợi cũng sẽ chẳng dám tùy tiện nhét một gương mặt xa lạ vào lừa bọn họ đó là quán quân bảng cá nhân.
Trừ phi…
Bốn ánh mắt đồng thời nhìn về phía Nguyên Minh Thanh.
Nguyên Minh Thanh hiểu được hàm ý gửi gắm trong những ánh mắt ấy, anh ta thở dài một tiếng:
– Anh ta không phải người của chúng tôi.
Lý Ngân Hàng không tin tưởng lắm.
Đã là trò chơi toàn cầu, Nguyên Minh Thanh ở một khu, Maddington ở một khu khác, làm sao Nguyên Minh Thanh có thể chắc chắn mình nhận ra gã.
Chỉ nhìn vào ánh mắt thôi Nguyên Minh Thanh cũng biết cô đang suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314243/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.