Nam Chu lợi dụng [Kim Đồng Hồ Đảo Ngược], quay ngược kim đồng hồ đang chuyển động về phía trước mấy vòng, mang theo mọi người trở về trước khi được dịch chuyển về nhà ga.
Mặc dù cậu làm rất bí mật, nhưng cũng không sợ người không gian đa chiều phát hiện ra.
Cho dù bọn họ có phát hiện ra đây là vòng thứ hai được quay ngược chứ không phải vòng thứ ba mà bọn họ chờ đợi, có muốn động tay động chân cũng không dám làm quá rõ ràng.
Đương nhiên, rắc rối đến càng muộn càng tốt, tốt nhất là bọn họ không phát hiện ra.
May sao, vận may Nam Chu không tệ.
Cũng nhờ vào thiết kế của phó bản.
Ba vòng lặp của Lập Phương Chu ở nhà ga đều sẽ được làm mới, bắt đầu lại từ đầu khi toàn bộ năm người tử vong.
Làm mới là thao tác tự động của hệ thống, bắt đầu từ điểm xuất phát, vừa hay trùng hợp với sự lựa chọn của Nam Chu.
Đạo diễn nhìn thấy tất cả đều phát triển hoàn mỹ theo kịch bản đặt ra từ trước, cho nên cũng buông lỏng cảnh giác.
Chẳng ai phát hiện ra động tác nhỏ của Nam Chu.
Khi quay về ngồi trên chiếc ghế ở nhà ga, cảm giác hoang mang dâng lên trong tim Nam Chu.
Gió mát thổi qua, cuốn theo bản hợp đồng trên tay cậu bay phần phật.
Giống như thuyết minh sử dụng của đạo cụ, sau khi quay về một điểm thời gian chỉ định, ký ức của mọi người cũng theo đó bị xóa bỏ.
Chỉ có khi thời gian trôi đến điểm sử dụng [Kim Đồng Hồ Đảo Ngược], ký ức mất đi mới quay về vị trí cũ.
Vào thời khắc ấy, nó sẽ nằm im trong túi đồ của Nam Chu, lặng lẽ chuyển động không thu hút sự chú ý của người khác.
Nam Chu phát hiện ra giữa phó bản cá nhân và nhà ga tồn tại vết nứt thời gian, chứng minh có sự tồn tại vòng lặp thời gian trên chuyến tàu. Phát hiện ra ngoài bản hợp đồng mà bọn họ ký vẫn còn một bản hợp đồng khác.
Cùng với… thứ tự trở về từ phó bản thực sự của Giang Phảng.
Nam Chu nghĩ, một tiếng đồng hồ sau khi đoàn tàu màu xanh lục rời đi, chỉ tồn tại hai khả năng để cậu sử dụng [Kim Đồng Hồ Đảo Ngược].
Thứ nhất, cậu đã gặp phải tình huống bất ngờ khiến cậu có thể mất mạng, để bảo vệ mình, cậu sử dụng đạo cụ quay ngược thời gian.
Thứ hai, cậu thắng rồi, nhưng cách thắng không đúng.
Nói về khả năng đầu tiên trước.
Nếu đã là vòng lặp chỉ có giới hạn hai sự lựa chọn “lên tàu” hoặc “không lên tàu”.
Bản thân lựa chọn vế sau, chắc chắn cũng chỉ có hai kết quả cho lựa chọn “không lên tàu”.
Một là thành công, hai là thất bại.
Nếu Nam Chu thất bại, vậy thì trong vòng lặp đầu tiên, nhất định cậu sẽ phải để lại dấu vết bị giết ở nhà ga.
… Giống như cảnh tượng máu me Nam Chu đã nhìn thấy trên tàu.
Chắc chắn khi ấy người không gian đa chiều sẽ lợi dụng điều này, khiến Nam Chu cảm thấy “nhà ga nguy hiểm”, khiến cậu thêm phần rối rắm khó lựa chọn giữa “lên tàu” và “không lên tàu”.
Trong vòng đầu tiên, Nam Chu lựa chọn tự tử trên chuyến tàu chính xác chỉ vì không muốn để lại dấu vết khiến bản thân hoang mang.
Và thực tế, trên nhà ga không có bất cứ dấu vết nào chứng minh Nam Chu bị giết.
Do đó có thể thấy lần đầu tiên không thành công.
Tiếp theo sẽ nói đến điểm thứ hai.
Nam Chu quả thực đã giành chiến thắng, ở lại nhà ga mới là lựa chọn chính xác.
Nếu cậu thực sự đợi được Giang Phảng quay về, chắc chắn anh sẽ không chịu mạo hiểm vào vòng lặp để cứu ba người kia, mà sẽ kiên quyết kéo cậu đi.
Đến lúc ấy, chắc chắn bọn họ sẽ nảy sinh tranh luận.
Tranh luận cần có thời gian.
Cho dù Giang Phảng trở về nhà ga ngay khi chuyến tàu sai lầm vừa xuất phát, bọn họ vẫn phải mở một cuộc thảo luận về chuyện này.
Nam Chu phải thừa nhận thuyết phục Giang Phảng vấn đề có liên quan đến sống chết quả thực là một chuyện rất khó khăn.
Cuối cùng, cho dù bọn họ nhất trí, quyết định từ bỏ thành công dễ như trở bàn tay để quay về cứu mấy người kia, cũng không thể diễn ra trong vòng vẻn vẹn một tiếng đồng hồ được.
Nam Chu nghĩ, chỉ có một lý do duy nhất khiến cậu dứt khoát lựa chọn quay ngược thời gian trong vòng một tiếng đồng hồ.
Cậu thành công, nhưng Giang Phảng không trở về.
Nói cách khác, anh ấy đã về từ trước rồi.
Cậu nghĩ, nếu anh Phảng là… “nam tiếp viên” kia thì sao?
Nếu không ai đoán ra thân phận của Giang Phảng, dẫu cho Nam Chu có thể thuyết phục toàn bộ những người khác từ bỏ vé tàu ở lại nhà ga này. Giang Phảng vẫn bị khống chế bước lên chuyến tàu kia, bước lên hành trình đã được sắp đặt sẽ đi tới tử vong.
Đến lúc ấy, Nam Chu có hối hận cũng đã muộn.
Cậu sẽ chỉ từ chối lên tàu, ở lại nhà ga này, vĩnh viễn chờ đợi trong phó bản.
Bốn chiếc bẫy thời gian trùng lặp mà người không gian đa chiều sắp đặt đều bị Nam Chu bóc trần từng cái.
Hiện tại Giang Phảng sống sờ sờ xuất hiện trước mắt Nam Chu, chứng minh tất cả những suy luận và phán đoán của cậu.
Đi, hay ở lại?
Dẫu cho những người đứng trên nhà ga đã chẳng còn ký ức nhưng chân tướng của sự thật đã vô cùng rõ ràng.
Trần Túc Phong nhanh chóng quyết định cất vé tàu vào túi đồ:
– Tôi không đi nữa.
Lý Ngân Hàng không nói gì, chỉ đưa mắt lặng lẽ liếc nhìn Nguyên Minh Thanh.
… Đâu cần phải nhắc đến cô làm gì.
Không cần phải nói sự lựa chọn của cô.
Trong ánh nhìn từ bốn phía hướng về đây, Nguyên Minh Thanh cúi đầu, nắm chặt tờ vé tàu đã bị mồ hôi làm nhòe chữ.
Anh ta có nên cược không?
Anh ta… có thể cược ư?
Gương mặt tươi cười và câu nói cuối cùng của Đường Tống lướt qua trước mắt anh ta.
“Xin anh đấy, bạn… của tôi.”
Cơ bắp cánh tay Nguyên Minh Thanh kéo căng gần như co rút.
Anh ta vò chiếc vé ban đầu anh ta coi như báu vật thành một cục, quăng vào khe hở giữa tàu và đường ray.
Anh ta lẩm bẩm:
– Tôi đúng là điên rồi.
Sau câu này, anh ta không nói thêm câu nào nữa.
Ngay khi Nguyên Minh Thanh tỏ thái độ từ bỏ lên tàu, sự im lặng kéo tới cả nhà ga khiến người ta chẳng thể hít thở.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Câu nói mang theo vui mừng của Lý Ngân Hàng đã phá vỡ bầu không khí im lặng ấy:
– Này… mọi người nhìn xem, hình như sương mù đang nhạt dần thì phải?
Mọi người đều nhìn thấy.
Bằng mắt thường có thể nhận ra sương mù đang mỏng đi, thưa dần.
Ngạc nhiên hơn thế nữa, đợi khi sương mù tan đi, thứ xuất hiện trước mắt họ không còn là đoàn tàu hỏa kiểu cũ cáu bẩn kia nữa.
… Một bức tường.
Không biết từ khi nào, sương mù đã xóa tan đi đoàn tàu không người lên này.
Phía sau truyền tới tiếng “tu tu” vui vẻ êm tai.
Nam Chu quay đầu nhìn, một lần nữa thấy đoàn tàu với ánh đèn màu vờn quanh đi tới từ nơi vốn dĩ là bức tường khép kín.
Đèn màu lấp lánh chạy vòng quanh trên đoàn tàu giống như hái cả bầu trời sao rắc lên trên. Liếc mắt nhìn theo, trong mắt lặng lẽ dâng lên vui vẻ và náo nhiệt.
Chuyến tàu chính xác xuất hiện trong tầm mắt, những ký ức bị phong kín cũng trở về với bọn họ.
Về tử vong, về vòng lặp, về tình yêu điên rồ và cực đoan của một ai đó.
Năm chú kiến như thấy được vật báu, nối đuôi nhau đi vào.
Đương nhiên, Nguyên Minh Thanh bị Giang Phảng ấn đầu vào cạnh bàn sắc nhọn hai lần cố ý đi cách Giang Phảng một đoạn.
Chẳng biết có phải nhìn lầm không, Nam Chu cảm thấy lần này cậu lên tàu màu sắc của cây nấm có vẻ không được tốt lắm, không vui như lần trước gặp cậu.
Nam Chu chủ động chào hỏi:
– Xin chào.
Cây nấm đáp lại cậu bằng một ánh mắt xem thường:
– Hừ.
Nam Chu: ?
Cậu thuận lợi qua màn, đương nhiên NPC muốn thấy cậu xui xẻo, vui sướng khi cậu gặp họa sẽ không vui.
Lúc này đây trong phòng phát sóng, bởi vì đạo diện bị sốc nặng, số liệu quá tải dẫn tới hôn mê, không cần nhắc tới nữa.
Đề phòng chuyện không hay xảy ra, sau khi lên tàu bọn họ không yêu cầu xuất phát ngay mà tìm kiếm từng ngóc ngách trong và ngoài tàu một lần, xác nhận không có vấn đề gì mới yêu cầu NPC nấm đã đợi tới mức mất kiên nhẫn khởi hành.
Bởi vì bọn họ đứng trên nhà ga do dự tốn không ít thời gian, đợi sương mù tan cần thời gian, tìm kiếm trong ngoài tàu cũng tốn không ít thời gian, mắt thấy [Kim Đồng Hồ Đảo Ngược] đã sắp hết thời gian sử dụng rồi.
Chuyến tàu dần khởi động, Nam Chu dựa vào cửa sổ nhìn nhà ga, muốn ngắm nhà ga chứng kiến hai lần thất bại của họ thêm lần nữa.
… Cũng là phó bản cuối cùng bọn họ chiến đấu cùng nhau.
Nào ngờ liếc thoáng qua, Nam Chu chợt thấy một cậu bé mặc quần bò yếm, mũi hơi tẹt, gò má lấm chấm tàn nhang như những ngôi sao nhỏ đứng ở giữa nhà ga, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nam Chu sững sờ, bám hai tay vào khung cửa sổ, ló nửa người ra bên ngoài.
– Đợi…
Mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng Nam Chu nghĩ mình đã đoán được thân phận của cậu bé kia.
… Tiểu Minh.
NPC nòng cốt của phó bản chính thức đầu tiên bọn họ trải qua.
Giọng của cậu dần hòa vào trong tiếng gió theo đoàn tàu từ từ tăng tốc.
Một cơn gió thổi bay chiếc mũ lưỡi trai tiếp viên Giang Phảng đội lên đầu cậu.
Mái tóc đen hơi dài của Nam Chu bay loạn trong không trung.
Chiếc mũ ấy phấp phới, quay về theo gió, rơi vào lòng Tiểu Minh.
Cậu bé cầm chiếc mũ ôm chặt trong lòng, ngơ ngác nhìn về phía Nam Chu, sau đó giơ cánh tay gầy gò huơ mạnh với cậu.
Chấp niệm khao khát quay về quá khứ của Tiểu Minh biến thành [Kim Đồng Hồ Đảo Ngược].
Cậu bé được Nam Chu mang theo rời khỏi nhà, rời khỏi lời nguyền.
Khoảnh khắc [Kim Đồng Hồ Đảo Ngược] hết tác dụng, cuối cùng cậu bé cũng nhận được tự do.
Bóng dáng cậu bé dần trở nên trong suốt như sương.
Mặt trời rạng rỡ giữa không trung, bao phủ ánh vàng ấm áp trên gương mặt Tiểu Minh.
Cậu bé ôm chiếc mũ vẫn còn thân nhiệt của Nam Chu, ngửa đầu nhìn bầu trời xinh đẹp, say mê hít sâu một hơi, và rồi dần dần tan vào hư vô.
Cạch.
Chiếc mũ lấp lánh tia sáng vụn vỡ rơi trên nền đất.
***
Ráng chiều xinh đẹp bên ngoài cửa, dịu dàng bao phủ xa vạn dặm.
Sau khi tàu khởi động nó vẫn luôn đi về phía trước, bước vào thế giới cổ tích mơ mộng, chạy song song với mây hồng nối liền nhau như những triền núi. Đoàn tàu lơ lửng tựa hồ đang bay lượn giữa trời không, cưỡi mây đạp biển, vạn vật tinh khôi.
Năm chú kiến nhỏ ngồi xếp hàng trong toa tàu, gương mặt nhuốm ráng mây hồng.
Lý Ngân Hàng nhìn từng người, cuối cùng đại não cũng có thể phân tích được tình huống trước mắt.
Kỳ tích xảy ra, cả năm người họ đều còn sống.
Bọn họ đang đi về tương lai thắng lợi, đi về ngôi nhà trong hiện thực.
Bọn họ… thành công rồi?
Thực sự thành công rồi?!
Lý Ngân Hàng bất giác vui mừng, hưng phấn kéo Nam Cực Tinh chạy vòng vòng quanh toa tàu.
Trần Túc Phong nở nụ cười nhẹ, đi tới cuối toa tàu hóng gió.
Nguyên Minh Thanh không muốn ở chung một toa với Giang Phảng, vừa nhìn thấy Giang Phảng là mắt anh ta lại đau, anh ta rất muốn tìm thứ gì đó nhỏ mắt, cho nên chủ động lựa chọn cuốn xéo.
Cứ vậy, trong toa tàu chỉ còn Nam Chu và Giang Phảng ngồi sóng vai nhau.
Giang Phảng thả lỏng hai chân:
– Sắp ra ngoài rồi.
Nam Chu gật đầu:
– Ừ.
Giang Phảng quay mặt qua:
– Có sợ không?
Nam Chu:
– Không sợ.
Giang Phảng:
– Có rất nhiều thứ phải học đấy.
Nam Chu:
– Tôi rất ham học.
Giang Phảng cười:
– Cũng đúng.
Giang Phảng hỏi tiếp:
– Em muốn học gì trước?
Nam Chu:
– Anh dạy tôi gì tôi học cái đó.
Giang Phảng ghé sát lại gần cậu, ánh mắt sáng ngời phản chiếu hình bóng Nam Chu:
– Hay là học hôn trước nhé.
Dứt lời, Giang Phảng chỉ vào má mình, ra hiệu cậu có thể thực hành luôn.
Nam Chu nghiêng người qua, ngoan ngoãn thơm lên má anh.
Giang Phảng quay mặt, chủ động đón đôi môi cậu, dịu dàng hôn một cái.
Nam Chu bị hôn, trái tim đập lỗi nhịp. Ngơ ngác chạm vào đôi môi mềm của anh xong, Nam Chu vươn ngón cái ấn lên cánh môi anh, khẽ hỏi:
– … Trước đây anh đã từng học với người khác hả?
Cậu vẫn rất để ý đến chuyện Giang Phảng nói anh có rất nhiều bạn.
– Có lẽ là thiên phú. – Giọng Giang Phảng rất chậm rãi và dịu dàng – … Yêu em chính là thiên phú.
***
Mỗi người đều cần làm việc riêng để giải phóng cảm xúc của mình.
Bây giờ bọn họ vẫn chưa có quyền lợi hoàn toàn buông thả.
Qua thời gian nghỉ ngơi và thả lỏng, năm người tập trung với nhau.
Giang Phảng đi thẳng vào vấn đề chính, gợi ra giai đoạn khiêu chiến tiếp theo:
– Mọi người ước nguyện điều gì?
Bởi vì mấy người có mặt ở đây đều bị người không gian đa chiều lừa một vố khá đau, vì thế cùng chung một suy nghĩ muốn đám người không gian đa chiều nổ tung chết hết đi.
Chẳng qua bọn họ cũng chỉ nghĩ vậy thôi.
Biết đâu ước nguyện quá đáng quá, người không gian đa chiều lật mặt không chơi với bọn họ nữa thì bọn họ gặp rắc rối rồi đây.
Nhưng bọn họ còn chưa bắt đầu cuộc họp chính thức, thay đổi bất ngờ xảy ra.
Đoàn tàu từ từ giảm tốc độ.
Tầng mây bốn phía dần mỏng đi.
… Bọn họ dừng lại trên một nhà ga tạm thời giữa tầng mây.
Chờ khi tàu dừng hẳn, cánh cửa trượt hai bên mở ra.
Một người đàn ông ngoại quốc mặc đồ Âu thẳng thớm dáo dác nhìn quanh, sau đó bước vào trong toa tàu.
– Xin chào mọi người.
Người nọ nói tiếng Anh rất chuẩn, cũng may cây nấm kịp thời giơ thiết bị chuyển đổi ngôn ngữ lên, phiên dịch đồng bộ lời người đàn ông nói.
Gã tự giới thiệu về mình:
– … Mọi người có thể gọi tôi là Maddington. Xin tự giới thiệu, hiện tại tôi là người chơi có tích điểm cao nhất trong bảng xếp hạng cá nhân.
Nam Chu và Giang Phảng đưa mắt nhìn nhau.
Quả thực như vậy.
Thời điểm đứng bên hồ ước nguyện, nhân viên chỉ dẫn cũng chính là con thỏ thép Pika đã từng nhắc nhở bọn họ.
“Sau khi trò chơi kết thúc, chỉ có những người chơi hạng nhất, không cần biết là cá nhân hay đoàn đội, đều có khả năng thực hiện tâm nguyện của mình.”
Ban đầu Giang Phảng và Nam Chu dẫn theo đội ngũ thử nghiệm “.” vượt màn, cuối cùng tan rã trong phó bản nhà thờ, cũng thiết lập một mức tiêu chuẩn cơ bản cho cơ chế thi đấu đội ngũ.
Lần này, Lập Phương Chu đã thực sự chiến thắng bản thân mình, vượt qua “.” và giành được quán quân chính thức trong cuộc đua.
Khi bọn họ vượt qua “.”, hệ thống trò chơi đã tuyên bố tạm khóa tích điểm của tất cả những người chơi khác.
Vậy thì có lẽ Maddington là người chơi có số tích điểm cao nhất trong tất cả các khu server sau khi khóa tích điểm.
Giống như bọn họ, gã cũng có quyền lợi ước nguyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]