***
Im lặng.
Trong sự im lặng, Lý Ngân Hàng nghe thấy giọng của mình thoáng run rẩy:
– Anh Phảng, anh nói… gì cơ?
Giang Phảng trả lời bằng một cú thụi vỡ cửa kính tàu gần đó.
Cho tới bây giờ, chuyến tàu đã khởi hành gần một tiếng rồi.
Dưới tàu truyền tới tiếng bánh lăn có quy luật, tràn ngập sức mạnh chèn ép, thân tàu chấn động từng hồi.
Bọn họ đã đi rất lâu, nhưng vẫn chẳng thể nào thoát khỏi màn sương mù uốn lượn như con rồng này.
Núi sương khổng lồ trở thành cột chống duy nhất giữa trời đất này, tựa hồ đã ngưng tụ thành thể rắn, cho tới khi mở cửa tàu ra người ta mới hoảng hốt phát hiện hóa ra “rặng núi” kia đang chuyển động.
Giang Phảng thuận tay kéo chiếc bàn vuông nhỏ khỏi giá, ấn tay vào một góc, dùng đầu gối nện mạnh xuống, chỉ còn một mảnh nhựa nhọn lạnh lùng nhô ra còn treo ở chỗ cũ.
Anh đưa một mảnh nhựa ra ngoài cửa sổ, chìm vào trong sương, lúc ẩn lúc hiện như chuồn chuồn lướt nước.
Khi Giang Phảng rút mảnh nhựa về, sắc mặt ba người trên tàu đều khó coi tới mức không thể khôi phục bình thường.
Phần nhựa tiếp xúc với sương mù đã bị bào phẳng nguyên một mảnh!
Thứ đang trôi lơ lửng bên ngoài nào phải sương mù mà vô số lưỡi dao nhỏ.
Chỉ cần rơi vào trong đó, sẽ lập tức bị cắt thành mảnh vụn, hòa tan vào không khí.
– Nhìn thấy chưa? Mấy người sai rồi. – Giang Phảng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314241/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.