*** 
Sau khi thề độc, đạo diễn vừa tiến hành điều hành khẩn cấp, vừa mừng thầm. 
May sao để đảm bảo chắc chắn mỗi người trong đội Lập Phương Chu trở về nhà ga theo đúng thứ tự, người không gian đa chiều đã dành trước cho bọn họ một khu vực thời gian chờ, thuận tiện xác nhận thời gian rời khỏi phó bản cụ thể của từng người. 
Giang Phảng còn chưa kịp mở mắt ra, bên tai đã quanh quẩn tiếng còi cảnh báo nhức óc. 
Anh dùng một tai che tay, đôi mày hơi chau, thuận tiện liếc nhìn bản hợp đồng trong tay mình, dùng tốc độ nhanh nhất để tìm hiểu rốt cuộc đã xảy ra điều gì. 
A, thì ra “mê cung tổ kiến” chỉ là một trò chơi trong phó bản mà thôi. 
Nhưng mình đã qua màn rồi, tại sao vẫn phải ở lại nhà ga cũ kỹ này? 
Đưa mình ra ngoài luôn không được sao? 
Giang Phảng nhanh chóng phán đoán rằng rất có khả năng đây là một phó bản khác. 
Tiếng radio sắc bén pha lẫn tiếng dòng điện xẹt xẹt như kim châm vào màng nhĩ anh. 
“Cảnh cáo, cảnh cáo, người chơi Giang Phảng vượt màn bằng cách vi phạm quy định, phải tiến hành màn thêm giờ…” 
“Vi phạm thì vi phạm.” – Giang Phảng ngẩng đầu nhìn radio, vò bản hợp đồng trong tay thành một cục, quăng về phía phát ra âm thanh – “Gào cái gì mà gào.” 
Đạo diễn nhìn hình ảnh thực tế truyền về từ nhà ga, biểu cảm thì ung dung nhưng trong lòng lo lắng khôn cùng. 
Giang Phảng trở về trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314240/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.