***
Màn sương chậm rãi bao phủ toàn thế giới nhà ga, hơi gió lành lạnh cả đất trời lùa vào trong cơ thể mỗi người qua từng nhịp thở.
Sương mù dày đặc vẫn khiến người ta khó thở, nhưng ba người không ai nhắc tới chuyện “chúng ta lên tàu rồi nói tiếp” nữa, thà cứ đứng đây chịu trận còn hơn.
Mây đen u ám còn chưa tan, song đối với Nam Chu mà nói, cậu đã nhận được khoảng trời yên bình của mình rồi.
Kéo Giang Phảng ngồi xuống không lâu, cậu mới thốt ra được âm cảm thán ngắn ngủi:
– A…
Vé tàu biến mất khỏi túi đồ của cậu.
Cậu đã không còn tư cách bước lên chuyến tàu đi về “tương lai” trước mắt mình nữa.
Trong lòng mỗi người ở đây đều nghẹn vô số câu hỏi.
Tại sao là anh?
Tại sao Giang Phảng là người duy nhất trong số bọn họ sắm vai NPC?
Nam Chu đã không còn quyền lên tàu, cũng may vé tàu Nguyên Minh Thanh vẫn còn hơn năm mươi phút nữa mới hết hạn.
Bọn họ vẫn còn thời gian để suy tính nguyên nhân hậu quả của việc xảy ra trước mắt.
Đầu óc Lý Ngân Hàng rối loạn.
Cô ngơ ngác hỏi:
– Anh Phảng, chẳng phải anh nên là người cuối cùng trở về sao?
Cô khoa tay:
– Một đầu một cuối…
Giang Phảng mỉm cười gật đầu:
– Ừ. Tôi đoán người không gian đa chiều cũng định sắp đặt như thế.
Nam Chu hỏi:
– Phó bản của anh giới hạn trong thời gian bao lâu?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314239/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.