***
Trong nháy mắt, tiếng thủy triều nhỏ dần, ánh nắng cũng nhạt đi.
Ba người quay lại hành lang não.
Cánh cửa sau lưng sẽ chẳng bao giờ mở ra được nữa.
Cảm giác cơ thể cứng đờ tan thành mây khói, những dấu vết của nước còn vương trên mái tóc dài buông xuống của Giang Phảng đã khô cong.
Dường như dưới ánh mặt trời rực rỡ, cả biển ký ức và những chuyện đã qua đều bốc hơi thành bọt biển.
Tiếng nhai nuốt đã không còn vang vọng trên hành lang, chỉ để lại cho bọn họ sự trống trải khiến tim người ta đập loạn nhịp.
Tốc độ phập phồng của tấm thảm nhanh quá mức chứng minh bộ não đang ở trong trạng thái hoạt động mạnh khác thường.
Tất cả đều như đang thôi thúc bọn họ đi tới điểm cuối cùng.
Cánh cửa thứ sáu vốn không thể mở ra, giờ đây đã lặng lẽ hé mở.
Cánh cửa nặng trịch mở ra về phía ba người.
Năm rãnh khắc sâu ở cạnh ổ khoá đã lấp đầy bởi màu đỏ máu, giống như một con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bọn họ từ xa.
Chiếc điện thoại của Lý Ngân Hàng trải qua hai ngày sử dụng liên tục cuối cùng đã sức cùng lực kiệt, tắt ngúm, không thể sử dụng được nữa.
Nguồn sáng duy nhất trên hành lang chỉ có đường ánh sáng mảnh lọt ra phía sau cánh cửa cuối cùng kia.
Nó giống như chiếc đèn lồng nho nhỏ của cá vây chân dưới tầng biển sâu áp suất cao, dụ dỗ những con mồi lạc lối.
Lý Ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314054/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.