***
Đây là…
Xưởng chăn nuôi não ư?
Cảnh tượng trước mắt vô cùng chấn động, ngay đến cả Nam Chu cũng không thể nén nổi tò mò. Nam Chu bước lên trước mấy bước, bám vào kính thủy tinh mỏng, tò mò nhìn mọi thứ bên ngoài.
Lý Ngân Hàng cũng sợ sệt đi lên, đặt tay lên thủy tinh theo Nam Chu, lòng đầy tò mò:
– Không có mắt, chỉ có hệ thống thị giác thôi nhưng tại sao từ đây lại có thể nhìn thấy bên ngoài nhỉ?
Giang Phảng đứng bên cạnh Nam Chu, trả lời câu hỏi của cô:
– Cô không cảm thấy thiết kế ở đây khác với các khu vực khác của não à?
Cẩn thận cảm nhận sự tách biệt giữa truyện cổ tích ấm áp và khoa học kỹ thuật lạnh như băng, còn cả màn hình hiển thị báo cáo kết quả công tác, Lý Ngân Hàng bừng tỉnh:
– Cho nên, nơi đây chính là…
Ngón tay Giang Phảng khẽ gõ vào lớp thủy tinh trước mắt:
– Có lẽ nhờ thiết bị lắp đặt bên ngoài kết nối với hệ thống thị lực. Chúng ta dịch chuyển tới não, bước vào năm khu chức năng đặc biệt, chơi năm trò chơi, cuối cùng đến căn phòng này để trả nhiệm vụ.
Lý Ngân Hàng hỏi một câu quan trọng:
– Vậy “chúng ta”… là gì?
Ba người kề vai nhau nhìn ra bên ngoài.
Tầm nhìn ở nơi đây rất rộng, cho nên không khó để nhìn ra, không chỉ có một dây chuyền sản xuất chỗ bọn họ.
Trong những hộp nuôi dưỡng chứa dịch màu lam nhạt khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314055/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.