Chương trước
Chương sau
***

Trước khi vào phó bản, người chơi sẽ có một khoảng thời gian ở trong chân không.

Cơ thể trôi nổi trong vô hạn, như thể thứ bóng đêm nào đó có thực chất tựa thủy triều bao trọn lấy, lại giống như đang đắm mình trong khoang sinh vật tràn đầy dịch dinh dưỡng dính nhớt.

Trong quá trình này, người chơi không thể tự chủ, chỉ có thể bị động tiếp nhận thông tin của phó bản.

Chính vào lúc này, một âm thanh vang lên bên tai Nam Chu. Không phải lời giới thiệu dạng thuyết trình mang cảm giác máy móc như bắt đầu phó bản “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh”, mà là một đoạn chỉ thuần âm thanh không có hình ảnh.

Âm thanh chạy trốn vội vã cùng với tiếng thở hồng hộc sợ hãi quấn lấy nhau.

“Hộc… hộc…”

Tiếng hít thở cuồng loạn không theo tiết tấu khiến cho người ta chỉ nghe thôi cũng cảm thấy đau đớn tựa như chính cổ họng của bản thân đang nóng cháy vì vận động kịch liệt, cùng với vị tanh nồng từ trong phổi xộc lên.

Người nọ chạy như điên, rồi bất chợt như vấp phải gì đó, ngã nhào xuống đất.

Ngay khi cơ thể người kia đập mạnh xuống đất, Nam Chu nghe thấy một âm thanh khe khẽ.

“Soạt…”

Cậu không thể nói rõ đó là âm thanh gì.

Giống như tiếng ma sát của quần áo với nền đất khi bị ngã?

Hay là giống như tiếng nhiễu sóng nhỉ?

Bởi vì thời gian quá ngắn, căn bản không thể phán đoán.

Nhưng cậu có thể đoán được rằng, người phát ra âm thanh đang chạy thục mạng.

Đang trốn tránh tử vong, đang trốn tránh một chuyện gì đó rất đáng sợ.

Bởi vì khi người đó ngã xuống đất, Nam Chu nghe thấy tiếng răng vỡ nát vang lên rõ ràng.

Nhưng người trong đoạn ghi âm còn không kịp phát ra tiếng kêu.

Anh ta ngồi dậy, tiếp tục liều mạng chạy về phía trước.

Anh ta vất vả trốn vào trong cầu thang bộ.

Bởi vì tiếng vang của bước chân lớn hơn ban nãy.

Sau khi xuống hai tầng, anh ta lao vào trong thang máy.

Bởi vì có tiếng ấn phím gọi thang máy cùng với tiếng bước chân gấp gáp qua lại.

Ting.

Thang máy tới rồi.

Sau tiếng ấn chọn tầng, ngay sau đó là tiếng máy móc của cánh cửa thép chậm rãi khép lại.

Nam Chu đang nghi ngờ tại sao người nọ lại tự nhốt mình vào một nhà giam kiên cố không thể chạy thoát, bên tai cậu lại vang lên tiếng bước chân rất khẽ.

Người kia dùng thang máy để đánh lạc hướng kẻ đuổi theo…

Anh ta gọi thang máy, ấn số tầng, nhưng lại không bước vào bên trong.

Nếu như thứ đuổi theo anh ta cũng đuổi tới tầng thang máy này, nhìn thấy thang máy đang chuyển động, có khả năng sẽ trực tiếp đuổi lên.

Anh ta sẽ thoát được một kiếp.

Tiếng bước chân rón rén rời khỏi khu thang máy, đi tới phía trước một căn phòng nào đó cùng tầng, khẽ khàng vặn tay nắm cửa.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Bởi vì thế, tiếng chốt cửa yếu ớt giống như xẹt qua dây thần kinh của người ta.

Cực kỳ bén nhọn.

Kẹt…

Đây là tiếng đóng ngăn tủ bằng sắt.

Cuối cùng người kia cũng tự giấu bản thân ở một nơi an toàn.

Sau khi trốn kỹ, anh ta bắt đầu độc thoại.

Đây là một người đàn ông trẻ tuổi, hơi thở hỗn loạn, kiềm nén và ngắn ngủi.

“Cứu tôi, cứu tôi, cứu tôi,…”

“Chúng ta không nên đi tới đó, nơi đó không tồn tại, cho nên chúng ta cũng không thể tồn tại…”

“Hồ Lực chết rồi, cậu ta chết rồi, tôi còn nhớ tại sao mấy người lại không nhớ chứ…”

Mấy lời lảm nhảm không hề logic cảm giác anh ta nửa điên nửa dại, sắp suy sụp tới nơi.

Anh ta đang gọi điện thoại với ai sao, hay là đang thần kinh lảm nhảm một mình?

Bỗng chốc, tất cả đều trở nên im lặng.

Người kia cố gắng áp hơi thở rối loạn trong cổ.

Bởi vì cánh cửa anh ta đã đóng cẩn thận, bất ngờ được mở ra từ bên ngoài.

“Soạt…”

“Soạt…”

“Soạt…”

Giống như có sinh vật nào đó đang bò dưới đất.

Soạt… soạt soạt…

Âm thanh từ xa lại gần, đi thẳng tới trước cánh tủ sắt.

Nam Chu nghe thấy tiếng chân run rẩy của người trong tủ.

Đôi chân anh ta không ngừng va vào đáy tủ, khiến cho cả cái tủ đều rung lên sợ hãi.

Lẩn trốn đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Đã hết hi vọng rồi…

Cạch…

Cửa mở.

Sau đó là sự im lặng kéo dài.

Không có tiếng kêu thảm thiết, không có tiếng hét chói tai, không có tiếng kêu khóc và nức nở tuyệt vọng trước khi chết.

Tất cả âm thanh đều như bị rút sạch, chỉ còn lại sự yên tĩnh đơn thuần.

Dường như cuộc rượt đuổi làm người ta sợ hãi ban nãy chỉ là một giấc mơ.

Nam Chu dựng thẳng tai lắng nghe, muốn tìm được chút thông tin còn lại trong không gian yên ắng này.

Đột nhiên, một giọng nam rõ ràng vang lên bên tai cậu.

Chỉ mới ban nãy thôi, giọng nói này còn đang nhỏ giọng lẩm bẩm trong cơn cuồng loạn.

Mà bây giờ, anh ta đứng trong bóng đêm vô tận, sát bên cạnh Nam Chu, áp vào tai cậu nói chuyện.

Giọng không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ khiến người ta rợn tóc gáy.

“Tôi đi đây…”

“Nam Chu, khi nào thì cậu mới tới?”

[30 giây sau trò chơi chính thức bắt đầu.]

[Thời gian của trò chơi kéo dài trong 120 tiếng.]

[Trước khi thời gian trò chơi kết thúc, sống sót mà không phát điên.]



Đây là trò chơi có giới hạn thời gian?

Không để Nam Chu có cơ hội suy nghĩ kỹ, âm thanh soàn soạt cuộn trào ào tới, trầm trầm giống như âm thanh nhiễu sóng điện từ.

Như thể có một đàn chuột lớn chạy qua đỉnh đầu và lòng bàn chân cậu.

Cuối cùng chân của cậu cũng đáp xuống nền đất rắn chắc.

Cảnh vật xung quanh dần sáng lên, Nam Chu ngay lập tức nghe thấy tiếng hét đinh tai và tiếng trọng tài thổi còi.

Sau đó cậu ngửi thấy mùi cao su của bóng rổ và mùi mồ hôi thoang thoảng.

Nam Chu nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy mạch máu nhàn nhạt được ánh mặt trời chiếu rọi.

Để đảm bao hai mắt của mình không bị ánh sáng đột ngột làm tổn thương, cậu chậm rãi mở mắt ra.

“Xuất phát đuổi theo giấc mơ, dám làm sóng sau!”

“Chơi cho ngoạn mục, chơi cho chiến thắng, chơi cho tương lai!”

Lọt vào tầm mắt cậu là hai dải biểu ngữ đỏ tươi, ngay sau đó là hai đội đang giằng co nhau ở một góc sân, cùng với bảng điểm hiển thị điểm của khoa Kiến trúc và khoa Toán là 70:71, và thời gian chỉ còn lại 23 giây trước khi quyết định thắng thua.

Cậu đang ở trong một trận thi đấu bóng rổ…

Giang Phảng và Lý Ngân Hàng cùng đi vào phó bản với cậu đều không ở bên cạnh.

Nam Chu không vội tìm kiếm bọn họ.

Cậu ngồi tại chỗ, đưa cổ tay lên xem, xác nhận cổ tay vẫn có hình xăm bươm bướm, cúi đầu nhìn hình dạng khung xương chân mình, sau đó giơ tay sờ sờ tai.

Ừ, vẫn là gương mặt này.

Có điều quần áo trên người cậu đã thay đổi, biến thành một chiếc áo sơ mi trắng cùng áo khoác len màu đỏ thẫm, còn thắt một chiếc cà vạt theo phong cách đơn giản điển hình của học viện.

Xung quanh là tiếng người nói ồn ào, thoạt nhìn thì không có bất cứ nhân tố nào có thể khiến người ta điên mất.

Khi Nam Chu đang điều chỉnh lại thông tin, cuộc tranh giành bóng rổ kia đã tới hồi kết.

Đội khoa kiến trúc mặc áo cam thành công vào rổ.

Bảng điểm nhảy từ 70 tới 72, thời gian đếm ngược còn 4 giây.

Kết cục đã định, không thể lật ngược tình thế.

Khán đài nơi Nam Chu đang ngồi lập tức cuộn trào biển động.

Dựa vào phản ứng của người xung quanh, Nam Chu nhanh chóng đưa ra phán đoán.

Mình là khoa Kiến trúc, đối diện là khoa Toán.

Có lẽ là từ lúc bắt đầu khoa Kiến trúc luôn bị khoa Toán lấn át, chỉ vài giây trước khi kết thúc cuối cùng cũng thành công lật ngược tình thế, đương nhiên là vô cùng hãnh diện.

Một đàn em dáng người thấp bé ở bên cạnh Nam Chu bước tới nắm lấy vai cậu, vừa nhảy vừa mắng, còn gào lên vô cùng sung sướng: “Giỏi! Học trưởng chúng ta giỏi quá!”

Nam Chu bị lắc tới lắc lui cũng không phản kháng.

Tuy rằng vẫn dùng khuôn mặt của mình, nhưng rõ ràng những NPC trong phó bản đã bị sửa trí nhớ, hoàn toàn cho rằng bọn họ chính là người mà NPC ấy quen biết.

Vừa nghĩ thông điểm này, Nam Chu thấy đàn em giơ thẳng nắm đấm tới trước mặt mình.

Cậu trai nhìn đàn anh Nam Chu đầy chờ mong, muốn đập tay với cậu để giải tỏa tâm trạng bị đè nén khó chịu.

Nam Chu có chút ngạc nhiên.

Nhưng cậu vẫn vươn tay ra nắm lấy cổ tay cậu ta, điều chỉnh phương hướng phát lực và tư thế nắm tay.

Đàn em ngạc nhiên.

Nam Chu gật đầu chắc chắn, dùng ánh mắt nói với cậu ta: Đánh người thế này sẽ đau hơn.

Kiên nhẫn giáo dục đàn em xong, Nam Chu đứng dậy, định đi tìm đồng đội của mình.

Một tiếng vang khe khẽ truyền tới tai cậu mà không hề báo trước.

“Soạt…”

Nam Chu dừng bước, nhìn về phía sau.

Cậu không nhìn thấy gì cả.

Cậu xoa xoa tai.

Không biết có phải lỗi giác của cậu không, nhưng tiếng vang soạt soạt kia giống như truyền tới từ tận sâu trong tai cậu.

….

Lần di chuyển tới thế giới này quả thực là ngẫu nhiên.

Sau khi nghe một đoạn ghi âm kỳ quái, Giang Phảng xuất hiện ở trong thang máy đang đi xuống.

Bên cạnh là hai du học sinh đang nói tiếng Nga.

Giang Phảng vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa mở túi sách có in dòng chữ “Du học sinh trường Đại học Tân Cảnh” mà anh đang cầm trên tay.

Anh nhanh chóng lướt qua từng quyển giáo trình học, sau đó ngẩng đầu lên, xác định khuôn mặt mình không hề thay đổi thông qua hình ảnh phản chiếu lờ mờ trên vách thang máy.

Ra khỏi ký túc xá cho sinh viên nước ngoài, Giang Phảng nhìn khắp xung quanh, suy nghĩ xem phải đi đâu tìm Nam Chu. Bất chợt, anh nghe thấy loa phát thanh bên cạnh ký túc xá đang phát nhạc của Schubert, thoáng cái đã đổi thành nội dung khác:

“Các bạn học thân mến, bạn học Nam Chu của khoa Kiến trúc bị lạc đường. Có ai quen bạn học Nam Chu ở khoa Kiến trúc thì mau tới phòng radio đón người.”



Giang Phảng và Lý Ngân Hàng gần như là tới phòng phát thanh cùng một lúc.

Một mình Nam Chu ngồi trên ghế gỗ dài trong phòng phát thanh, lưng thẳng tắp, trong tay còn cầm ổ khóa hộp hóa đơn mà cậu lấy ở phó bản trước.

Ổ khóa vốn dĩ bị khóa chặt kia đã được mở ra rồi.

Giang Phảng gõ cửa kính thủy tinh.

Nghe thấy tiếng động, Nam Chu đứng dậy, ló đầu ra khỏi phòng phát thanh, tuyên bố thẳng luôn vào vấn đề chính.

“Trộm cắp của tôi được 1 cấp rồi.”

Sau khi được đồng đội dẫn đi, Nam Chu trao đổi thông tin có được với bọn họ.

Đoạn âm thanh mà bọn họ nghe được đều tương tự như nhau.

Một người bị truy bắt, sau đó thử dùng thang máy để thu hút sự chú ý của đối phương để mình trốn vào trong tủ tôn, cuối cùng bị phát hiện.

Điểm khác biệt duy nhất chính là đoạn rỉ tai nói thầm vào cuối cùng.

Cấu trúc câu cơ bản là, “Xx, khi nào thì bạn tới đây.”

Nghe thấy câu này, giá trị tỉnh táo của Lý Ngân Hàng lập tức rớt xuống 2 điểm, cho tới bây giờ vẫn chưa ổn lại.

Cô chỉ có thể nghe hai boss thần kinh thô Nam Chu và Giang Phảng phát biểu ý kiến về thông tin trước mắt.

Giang Phảng nói:

– Người kia có thể gọi ra tên của mỗi người chúng ta, chứng tỏ rằng anh ta có quen chúng ta.

Nam Chu ừ một tiếng:

– Có thể bắt đầu điều tra từ đó. Theo giả thiết, chúng ta cùng đi tới một địa điểm sau đó đã trêu chọc phải một thứ.

Rất có khả năng là thứ kia sẽ phát ra âm thanh soạt soạt.

Nam Chu lại nói:

– Có người tên Hồ Lực đã chết rồi. Chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ Hồ Lực.

Nhưng lúc này Giang Phảng lại nhắc tới chuyện khác:

– Cậu không sao chứ?

Nam Chu nhíu mày.

Tôi phải có vấn đề gì à?



– Nhiệm vụ này có thời gian 120 tiếng, hệ số nguy hiểm sẽ lớn hơn. – Giang Phảng nói – Cho dù không chết cũng có thể tạo thành ảnh hưởng tới tinh thần.

Nói xong, Giang Phảng nhìn về phía Nam Chu:

– Tôi có hơi lo lắng…(về cậu).

Nhưng từ này lại bị treo ở đầu lưỡi anh, muốn nói nhưng lại không thể nói.

Nam Chu cảm thấy vấn đề Giang Phảng đưa ra rất đáng quan tâm.

Đợi khi giá trị tỉnh táo về 0 rồi mới lo lắng thì đã không kịp nữa rồi.

Làm sao mới có thể phán đoán được trạng thái tinh thần của đồng đội có vấn đề hay không?

Vì thế, trải qua khoảng thời gian suy nghĩ ngắn ngủi, cậu đề nghị:

– Chúng ta quy ước một từ an toàn đi.

Lý Ngân Hàng ngạc nhiên. Từ này dùng như vậy sao.

Nam Chu chú ý tới vẻ mặt phức tạp của Lý Ngân Hàng, gật đầu ra vẻ hiểu ý:

– Có lẽ Ngân Hàng không biết từ an toàn là gì đâu nhỉ?

Lý Ngân Hàng nghẹn lời.

Nam Chu:

– Chính là…

Lý Ngân Hàng vội vàng ngăn cản khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng này nói ra mấy từ bạo dạn hơn:

– Biết, biết, biết.

Giang Phảng giơ tay, cười híp mắt góp lời:

– Nhưng tôi không biết nó có ý gì, muốn nghe giải thích.

Lý Ngân Hàng: Giang Phảng, anh cố ý có đúng không?

Quả nhiên Nam Chu thẳng thắn đưa ra giải thích:

– Lấy một ví dụ nhé, từ an toàn của tôi là…

Giang Phảng liếc mắt nhìn dòng chữ tiếng Anh bên dưới biển cảnh báo “Vui lòng không làm ồn” dán trên tường hành lang.

Nam Chu tiếp tục nói:

– Từ an toàn của anh là…

Giang Phảng chủ động tiếp lời:

– Ngài.

Nam Chu gật đầu:

– Từ an toàn của tôi là “please”, từ an toàn của anh là “ngài”. Khi tôi phát hiện ra tinh thần của anh xuất hiện dấu hiệu dao động nghiêm trọng, tôi sẽ gọi anh please, chỉ cần anh có thể trả lời một câu “ngài”, vậy chứng minh anh vẫn còn lý trí. Đây chính là từ an toàn.

Lý Ngân Hàng: Từ an toàn cái khỉ ấy.

Đây không phải là ám hiệu “Thiên Vương áp hổ núi, bảo tháp trấn yêu sông” sao.

Nhưng Giang Phảng không sửa đúng, ngược lại còn chơi đùa với cậu:

– Chúng ta thử xem nhé.

Nam Chu:

– Please.

Giang Phảng cười vừa lòng:

– Ngài.

Lý Ngân Hàng: Giang Phảng, anh cố ý đúng không?

Chỉ có Nam Chu không có khái niệm về chuyện này, sau khi trao đổi ám hiệu với Giang Phảng thành công, cậu lại hỏi cô:

– Ngân Hàng, cô dùng gì…

Còn chưa dứt lời, cậu đã khựng lại.

Bởi vì để tiện nói chuyện, bọn họ đã đi tới cầu thang không một bóng người từ khi nào, vừa đi xuống vừa nói.

Nam Chu cảm thấy có một thứ gì đó không thích hợp, cậu cản Giang Phảng và Lý Ngân Hàng lại, đặt ngón trỏ bên môi, khẽ “suỵt” một tiếng.

Tiếng động bên trên đột nhiên biến mất, người chờ đợi ở phía dưới quả nhiên là sốt ruột.

Ba người đi ra khỏi bóng râm bên dưới cầu thang, chậm rãi bước lên trên, chắn ngang đường của bọn họ.

Người đàn ông dẫn đầu vai u thịt bắp, nhìn cái biết ngay là khách quen của phòng tập thể hình.

Có lẽ huấn luyện thể hình Tiểu Thân ở trong phó bản đầu tiên sẽ rất thích gã.

Hai người còn lại cũng không kém, dáng người có thể sánh được hai người đàn ông cầm súng chiến đấu anh dũng trong game Contra.

Gã đàn ông cầm đầu cười như không cười:

– Chúng tôi nghe thấy bài phát thanh về cậu rồi. Có học sinh lạc đường ở ngay trong trường ư? Chuyện này đúng là lạ lắm đấy.

Gã đưa ra kết luận:

– Mấy người là người chơi đúng không.

Nam Chu không bất ngờ với kết quả này.

Cậu dám dùng trạm phát thanh vì có suy nghĩ muốn tập hợp tất cả người chơi lại.

Bởi vậy, cậu đáp thẳng thắn:

– Đúng, cả ba chúng tôi đều là người chơi.

Đối phương nhếch mép:

– Vậy thì tốt rồi.

Đây là phó bản bảy người, bọn họ phải có 4 đồng đội khác.

Nhưng nhìn thấy biểu cảm không có ý tốt của bọn họ, ngay cả Lý Ngân Hàng cũng nhận ra rằng lần này bọn họ đã gặp phải thứ khác rồi. Không phải là đội “Thuận Gió” do Thẩm Khiết dẫn đầu, ngay từ đầu đã giành quyền nói chuyện và chỉ huy, cũng không phải đội “Núi Nam” do Ngu Thoái Tư lãnh đạo, thận trọng ôn hòa, dùng ổn định giành thắng lợi.

Không cần biết là đội “Thuận Gió” hay là “Núi Nam”, ít nhất bọn họ đều muốn tìm sự hợp tác, cùng nhau vượt cửa.

Nhìn ba gã đàn ông to con trước mặt, bọn họ không hề thấy một chút ý muốn “hợp tác” nào cả.

Nam Chu đứng yên nhìn ba người bước từng bước lên trên, cậu hỏi:

– Mấy người muốn làm gì?

Không mặc chiếc áo măng tô kia, vẻ không dễ chọc của Nam Chu giảm bớt mấy phần.

Diện mạo của cậu mang phong cách nghệ thuật đậm chất văn nghệ, làn da trắng trong suốt, đón lấy từng đốm sáng chiếu qua khe cửa. Cậu đứng đó, lạnh lùng nhìn về phía này, khiến cho những người có ý đồ gây rối không nhịn được ngả ngớn “chậc” một tiếng.

– Chúng tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn cho người mới một bài học… mấy người sẽ không cho rằng ở trong hình thức PVE thì không gặp nguy hiểm đấy chứ?

Gã đàn ông cười lạnh, để lộ hàm răng như cá mập, chĩa thẳng mũi con dao díp sáng loáng về phía Nam Chu làm ra vẻ nâng cằm cậu lên. Gã hất mũi dao lên xuống khiêu khích:

– Trên người có đạo cụ gì mau giao hết ra đây.

Hết chương 36

Chú thích: Từ an toàn: Trong cặp chơi BDSM, từ an toàn có ý nghĩa quan trọng, đó có thể là một lời nói, một cái chuông rung hoặc một tín hiệu cảnh báo được thỏa thuận, cảnh báo đối tác về nguy cơ có thể hoặc đã vượt quá giới hạn.

 

------oOo------

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.