***
– Hôm nay cậu ngủ rất lâu đấy.
Trong tiếng la hét ồn ào càng ngày càng xa của lũ trẻ cùng với tiếng thiêu thân vỗ cánh đuổi theo ánh đèn, Giang Phảng nắm chặt bả vai cậu, dịu dàng nói nhỏ:
– Ngủ lâu quá, tinh thần cũng sẽ không tốt.
Nam Chu cắn răng, chậm rãi cảm nhận cơn tê và mệt mỏi sâu trong cơ thể.
Cậu ép dòng khí khó chịu theo răng ra ngoài, cố gắng không phát ra tiếng than nhẹ.
Đúng là hôm nay cậu không thoải mái.
Cho nên sau khi thức dậy, cậu chỉ đứng ngoài cửa, cố gắng khắc chế lòng tò mò đối với thế giới thành trại lạ lùng nhưng đầy đủ các thứ này mà không đi đâu cả.
Thậm chí cậu còn không đi xem Giang Phảng chơi mạt chược.
Nam Chu cố gắng hết sức đè nén nhịp thở rối loạn.
Giang Phảng cũng ôm lấy cậu, bao dung và dịu dàng xoa đốt xương sống thứ hai của cậu, nơi cách vết cắn trên cổ chỉ một đốt ngón tay.
Anh giả vờ như không nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng và vụn vỡ giống như gió lùa bên tai.
Nam Chu nghi ngờ Giang Phảng đã phát hiện ra bí mật của mình.
Nhưng Giang Phảng không hỏi gì, cậu cũng không có chứng cứ chứng minh phán đoán của mình, chỉ đành nén nghi ngờ xuống.
Đợi khi Nam Chu hoàn toàn ổn lại, Giang Phảng lùi về sau một bước, sắc mặt bình tĩnh không có chút biểu cảm nào:
– Chúng ta về đi.
Nam Chu không phản đối:
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3313969/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.