***
Nam Chu ngủ một giấc không mộng mị.
Nhưng cậu nghĩ rằng bản thân đã nằm mơ.
Cậu cảm thấy sau gáy ngứa ngáy, dường như có dòng điện ở nơi sâu nhất trong xương sống đang chuyển động.
Nam Chu không hề cảm thấy ác ý, cho nên cậu để mặc luồng điện xâm nhập vào cơ thể.
Dẫu vậy, một lát sau, một bàn tay cho vào trong chăn, khẽ nắm lấy vạt áo sơ mi của cậu, vân vê vạt áo, dường như đang xác định và đo lường gì đó.
Sau đó, bàn tay kia vô ý cọ qua đùi cậu.
Nam Chu không thích người khác chạm vào mình, cho dù là trong giấc mơ.
Cậu lập tức cầm lấy bàn tay kia, bóp bóp, phát hiện ra là tay của Giang Phảng.
Cậu đã từng quan sát và nghiên cứu tay anh rất kỹ.
Cho nên cậu lựa chọn không bẻ gãy nó.
Nam Chu khẽ cau mày, lôi cái tay kia ra ấn xuống gối đầu, cũng mơ màng dạy dỗ đối phương:
– Ngủ phải đặt tay dưới gối đầu.
Rất nhanh sau đó, cậu đã nghe thấy lời đồng ý mang theo tiếng cười của Giang Phảng:
– Được.
Vì thế Nam Chu yên tâm, cậu trở mình, quay lưng lại với anh.
Lực hút lại dần dần đưa Nam Chu về vòng tay Giang Phảng.
Nam Chu lại không biết điều này.
Cậu ngủ rất say.
Tới khi mở mắt ra, đã nhìn thấy vầng trăng mỏng manh bên ngoài cửa sổ.
Cậu tốn mất một tiếng đồng hồ để tỉnh táo, sau đó mới ngồi dậy:
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3313968/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.