***
Nam Chu đứng nguyên tại chỗ không di chuyển.
Không đánh trả, cũng không cãi lại, cũng không có ý giao đồ ra.
Gã đàn ông kia giằng co cả một lúc lâu mới dần phát hiện dường như mình đã bị cậu ngó lơ rồi.
Gã đàn ông:
– Mẹ kiếp mày lag rồi à.
Chửi bậy xong, gã bước lên mấy bậc thang, chĩa đầu nhọn con dao về phía bụng dưới Nam Chu, cười gằn nói:
– Giao dịch đi. Tất cả mọi người đều muốn sống, đừng có mà không biết điều.
Nam Chu cúi đầu, nhìn về phía mũi dao lạnh lẽo kia.
Cậu khen một câu rất chân thành:
– Dao tốt đấy, còn mạnh hơn con của tôi.
Gã đàn ông nghẹn lời.
Gã không kịp tăng vẻ mặt dữ tợn lên một cấp độ đã cảm thấy cổ tay cầm con dao bủn rủn tê dại.
Ngay sau đó, gã nhìn thấy con dao vốn ở trên tay mình giờ đã nằm trong tay Nam Chu.
Trong lúc còn chưa thể chấp nhận được sự thật này, một lực rất mạnh đánh tới từ bên phải đầu gã, khiến cả đầu gã đập thẳng lên tay vịn cầu thang.
Đuang…
Tay vịn cả cầu thang từ tầng một tới tầng sáu đều phát ra âm thanh ong ong trầm thấp.
Nam Chu xoay lưỡi dao díp về vị trí, quăng cho Giang Phảng đứng phía sau:
– Cầm lấy, phòng thân.
Dứt lời, Nam Chu nghiêng người đi qua gã đàn ông cả người bủn rủn đang ôm lấy cái tai đang chảy máu, không nói được câu nào. Cậu vươn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3313971/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.