Trên đường về, Tô Hoán lấy trong xe ngựa ra một cái túi gấm màu vàng đất đưa cho ta, chậm rãi nói: "Đây là hương an thần ta tự tay điều phối cho nàng."
Hắn trầm ngâm nhìn ta, ánh mắt dịu dàng.
Ta nhận lấy, nhẹ nhàng ngửi mùi hương thảo dược trong túi gấm.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng, giúp ta mở túi gấm ra, quơ quơ, lại cột lại nói: "Vãn Vãn phải mang theo thứ ta tặng bên người, biết không?"
Ta gật đầu thuận theo, để mặc hắn buộc túi thơm vào bên hông của ta.
Xe ngựa dừng lại, hắn dìu ta vào trong phòng ngủ, ta ôm lấy hông hắn, làm nũng: "Vẽ một chút."
Tô Hoán kinh ngạc nhìn về phía ta.
Ta nắm lấy tay áo của hắn: "Thư phòng, vẽ một chút."
Trước đây ta chẳng bao giờ yêu cầu gì hắn, hắn thoáng ngạc nhiên sau đó lập tức nở nụ cười: "Vãn Vãn muốn ta vẽ cho nàng một bức họa?"
Tô Hoán dù gì cũng là tài tử nổi danh, thi họa tất nhiên là không cần phải nói.
Ta chớp mắt, gật đầu.
Hắn làm như là không chịu nổi sự nhõng nhẽo đòi hỏi của ta, mỉm cười đồng ý, đẩy ta vào thư phòng: "Dùng màu vẽ tranh rất mất thời gian, đến khi mặt trời lặn mới hoàn thành, Vãn Vãn đợi nổi không?"
Ta vô cùng ngoan ngoãn gật đầu. Chờ nổi, chờ nổi.
Tô Hoán mở tờ giấy tuyên thành, mài mực, nâng bút.
Chỉ sợ hắn không biết rằng túi thơm màu vàng kia lúc này đã lặng lẽ treo ở chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-van-bat-thinh-thanh/2737237/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.