Sau khi ta suy nghĩ mấy ngày, quyết định tìm Tô Hoán nói lời từ biệt.
Tô Hoán vẫn có dáng vẻ như trước kia, ngày ngày đều đến giúp ta xoa đầu gối, uống canh nhuận cổ, cẩn thận chăm sóc tỉ mỉ.
Ta luôn cảm thấy giữa hai hàng mày của hắn có chút ảm đạm khó nhận ra, nghĩ lại lại tự cảm thấy châm chọc, ta vậy mà cũng suy nghĩ nhiều.
Vị khách quen đến cửa.
Dì Lan từ Úy Châu quay về, mang theo chút đồ vật xưa đến gặp ta.
Đợi tất cả những hạ nhân lui ra, bà lấy tất cả những vật tong túi quần áo ra đặt trên bàn, nhớ lại nói: "Tất cả những thứ này đều là đồ mà trước đây Vãn Vân đã dùng."
Ta nhìn từng món đồ cũ, có váy đỏ, có trâm ngọc lan... còn có một túi gấm cũ kỹ không nhận ra được màu sắc.
Thấy ta cầm lấy túi thơm săm soi, dì Lan cười nói: "Đây là phò... Tô công tử năm đó cố ý làm rất nhiều tặng cho Vãn Vân trước khi nàng được người đưa vào cung, có người nói là dược an thần. Tuy là ta đã đồng ý với Vãn Vân là không nói ra, nhưng bây giờ ta cảm thấy công chúa nhất định phải biết..."
Ta lạnh nhạt nói: "Hắn đã từng theo đuổi... Vãn Vân."
Dì Lan giật mình: "Hóa ra công chúa đã biết."
Là ta đoán được.
Ta đoán người kiêu ngạo như Vãn Vân sẽ không đồng ý Tô Hoán.
Nếu không... nàng cũng sẽ không chưa từng nhắc đến với ta.
"Chuyện cũ năm xưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-van-bat-thinh-thanh/2737236/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.