Hơi thở của ta ngày càng bị ngẹn, nhịn không được há lớn miệng, run giọng kêu lên: "Thả... buông ra."
Ta bị Tô Hoán bẻ quay đầu lại, thấy hắn khẽ mỉm cười, đợi ta trả lời.
Chẳng biết hắn tỉnh từ lúc nào, hoặc có lẽ là chưa bao giờ ngủ, ánh mắt sáng đến đáng sợ.
Ta nhịn xuống sự kích thích sắp phát run, nở nụ cười nói: "Muốn đi vệ sinh."
"Ta dìu nàng." Tô Hoán không nói gì bước xuống giường, thật sự định dìu ta đi nhà xí.
Ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh, giả vờ cổ họng khó chịu, lớn tiếng ho khan, tiếc là lại như không có ai nghe thấy vậy, có chút không hợp lý.
Tô Hoán cực kỳ kiên trì, chỉ khoát tay lên bả vai ta, đôi khi chạm vào cổ ta, cứ như là đang cảnh cáo gì đó.
Sợ là hạ nhân đã bị hắn điều đi.
Trán ta thấm ra mồ hôi lạnh, trong lòng có gì đó đang reo hò: Ta muốn tìm cơ hội chạy đi.
Hẳn là phụ hoàng đã nhận được tin, chỉ cần ta kéo dài thời gian…
Tô Hoán nghiêng người, cười cười, tiếp tục đi ra ngoài.
Phía trước chính là cánh cửa.
Tô Hoán bỗng duỗi tay chặn then cửa, một tay giơ lên nắm cằm ta, buộc ta nhìn thẳng hắn.
Đôi mắt hắn như là muốn nuốt chửng ta vậy, hắn chậm rãi nói: "Công chúa không nghe lời."
Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, tình cảm ấm áp say lòng người.
Suýt chút nữa đã tê liệt, vô thức đẩy hắn ra, mở cài cửa, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-van-bat-thinh-thanh/2737235/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.