Thật ra từ khi ta còn nhỏ ta chính là người bị xem thường kia.
Lúc đó nhà họ Tô vẫn còn đang hưng thịnh, ở Úy Châu nói một không hai.
Ở đại gia tộc như thế, những chuyện bẩn thỉu lại như cơm bữa. Ta chỉ là một con trai của vợ lẽ tầm thường, mỗi ngày ước muốn viển vông cũng chỉ là được ấm no mà thôi.
Mẫu thân ta hiểu biết chút dược lý, truyền hết bản lĩnh duy nhất cho ta.
Quanh năm triền miên trên giường bệnh khiến thân hình bà mỏng manh.
Cuộc sống của chúng ta rất khó khăn, cứ như là chìm trong bùn nhão, ai cũng có thể đến đạp một phát, ai cũng không thèm quan tâm.
Lúc bà vẫn còn sống, nắm tay ta nói, nơi này thật sự là nơi nuốt người không nhả xương, con phải sống thật tốt.
Sau đó bèn tắt thở.
Sau đó mỗi khi ta nghĩ đến, lại ân hận ban đầu đã sai. Nếu lúc đó ta lợi hại một chút, mẫu thân cũng có thể sông lâu hơn một chút?
Những huynh trưởng dòng chính vì địa vị gia tộc tự giết lẫn nhau, ta một mình sống trong một tiểu viện thê lương lạnh lẽo, như một người ngoài cuộc, mắt lạnh nhìn họ hành hạ mình, cười bọn họ không có bản lĩnh trở mình.
Bọn ta ai cũng không thể có được, vậy thì cùng nhau hủy diệt.
Mãi đến khi bọn họ đã không chết thì tàn phế, cuối cùng phụ thân cũng chú ý đến ta.
Ông ta rất hứng thú quan sát ta, nói rằng không ngờ ta vẫn luôn bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-van-bat-thinh-thanh/2737233/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.