Ta không phải kẻ mù, tất nhiên không thể chỉ nghe lời nói một phía, rất nhiều chuyện, ta cần dùng hai mắt nhìn.
Ở cổng lớn rất xa vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ.
Phò mã dịu dàng của ta đã quay về.
Ánh mắt ta cười cười, động tác đàn tỳ bà trong tay lại chưa từng dừng lại.
Tô Trường Sinh, hắn chân chính kéo ta ra khỏi vực sâu đen tối. Cái kẹo đường này có chút đắng, có chút chát, nhưng với một đứa trẻ chưa từng ăn kẹo mà nói, lại quan trọng như là thuốc cứu mạng vậy.
Hơn nữa năm năm trước, vì phụ hoàng muốn để ta tăng thêm danh tiếng, quả thật đã để ta mặc phục ca vũ ca trong yến hội.
Nên rốt cuộc sự thật là như thế nào, ta không thể đơn giản kết luận.
Tô Hoán vào phòng, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ta. Bước chân hắn dừng lại, đáy mắt hiện lên ý cười: "Hôm nay Vãn Vãn rất đẹp."
Ta gảy dây đàn một cái, trừng mắt nhìn hắn.
Tô Hoán hiểu ý, ngồi một bên, ý cười bên môi như nước mùa xuân: "Vãn Vãn lại muốn đàn tỳ bà cho ta nghe?"
Ta thở sâu, trúc trắc đàn lên dây đàn, tiếng đàn vang lên.
Đôi mắt Tô Hoán bình tĩnh, dường như lập tức ngừng lại.
Ngoài cửa sổ có tuyết mịn lặng lẽ rơi xuống, ánh mặt trời yếu ớt chiếu vào cửa sổ, soi sáng rửa sạch hồng trần.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn tỳ bà ngắt quãng.
Trong lòng ta nhớ lại âm điệu bài hát kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-van-bat-thinh-thanh/2737238/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.