Ngày Tống Vãn Vãn dọn vào Tĩnh An tự, mưa xuân tí tách rơi đầy đất.
Thường bình công chúa xuất gia ở Tĩnh An Tự, nghe nói Tống Vãn Vãn cũn sắp đến, gõ trống khua chiêng chạy đến cửa đón.
Người mặc long bào hoàng đế, cố ý ra khỏi cung tiễn người. Ông nhìn Tống Vãn Vãn đẩy xe đi vào, cuối cùng không nhịn được rơi lệ.
Muôn vàn lưu luyến cuối cùng cũng không thể giữ lại.
Trước khi đi, hắn dừng chân, lớn tiếng gọi Niệm Huy.
Bóng lưng kia dịu dàng quyết tuyệt cứ như không nghe thấy, thật sự là không nghe thấy, trước mặt ông đi xa dần.
Không quay đầu lại nữa.
Cả cuộc đời này của nàng, dù sao cũng nên có một lần sống vì mình.
Mấy năm này, tính tình hoạt bát của công chúa Thường Bình không hề bị mài mòn chút nào.
Nàng ta kéo tay Tống Vãn Vãn, nhắc đến đủ chuyện, cuối cùng như là nhớ đến chuyện gì đó, chớp chớp mắt với nàng: "Trước đó ta gửi thư cho muội, muội đã đọc chưa? Trong chùa này có một cao tăng, pháp hiệu Dung Chân, vẻ ngoài cực kỳ tuấn mỹ văn nhã."
Tống Vãn Vãn bất đắc dĩ cười cười, chỉ nghe được loáng thoáng, không quá rõ ràng.
Nàng vẫn đang dự định chuyện khác, nàng đã đồng ý với phụ hoàng là không cạo tóc, bây giờ nếu lén cạo thì không biết ông có không vui không…
Tống Vãn Vãn được Thường Bình đẩy đi, đi tới sau núi, đưa mắt nhìn thoáng qua cây xanh bên cạnh, trên bậc thang còn có một tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-van-bat-thinh-thanh/2737226/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.