Mấy ngày nay Tống Vãn Vãn ngủ không được ngon.
Tĩnh An Tự có hai công chúa đến ở, khó tránh có người có ý đồ xấu, có tăng nhân ban đêm lại đến quấy rầy.
Tuy nói chuyện này ở Tĩnh An Tự chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng mà Tống Vãn Vãn vẫn ghi nhớ trong lòng.
Ban đêm gặp ác mộng cũng thôi đi, ban ngày tinh thần cũng bắt đầu ngẩn ngơ.
Sáng sớm, nàng xoau người ngồi dậy, ngáp một cái, quyết định ra ngoài một chút.
Tiện thể đến nhận lỗi với các cao tăng trong chùa.
Nàng đi theo tiếng chuông đến phía trước, thấy các tăng nhân đều đang ngồi thiền, bèn không quấy rầy, lén đi đường vòng.
Không khí nhẹ nhàng thoải mái.
Lại không cẩn thận đi đến nơi tăng nhân ở.
Tống Vãn Vãn định đi, trong rừng rậm bỗng nhảy ra mười mấy người mặc đồ đen, xoay nắm đấm như muốn lùng bắt nàng.
Võ công của họ rất tốt, Tống Vãn Vãn giãy dụa đẩy xe, nàng há mồm cắn cổ tay của một ai đó, sau đó bèn truyền đến tiếng sáo.
Mấy đại hán che mặt đội nón bỗng nhảy từ trong góc ra, xen giữa mấy người áo đen.
Tống Vãn Vãn kinh ngạc nhìn những người bỗng nhảy ra giúp đỡ này, quay đầu nhìn người đứng sau.
Ánh mắt nho nhã hiện vẻ tức giận.
Đúng là Dung Chân.
Tống Vãn Vãn thấy ánh mặt lạnh lẽo của hắn, không khỏi hỏi: "Ngươi... có trợ thủ?"
"Để đề phòng bất trắc, cố ý gọi hộ vệ." Dung Chân liếc mắt nhìn đám người áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-van-bat-thinh-thanh/2737224/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.