Rượu mới ủ, màu sắc thanh thấu, trong màu vàng óng ánh có chút xanhbiếc. Hương ngọt thanh nhã bay xa, hương vị mát lạnh lâu dài. Thườngthúc mới vừa nhìn thấy màu sắc của rượu, đã muốn kích động tới mức lấytay xoa bình, đợi tới khi uống một ngụm rượu, sau một lúc lâu đều khôngnói nên lời.
Vân Ca và Hứa Bình Quân gấp đến độ hỏi luôn: "Rốt cuộc thế nào?Thường thúc, mặc kệ có ngon hay không, thúc cũng phải nói thật một câunha."
Sau một lúc lâu nhìn chăm chú, Thường thúc mới từ từ nói một câu, "Ta muốn tăng giá, gấp hai, không, gấp ba, không, năm lần! Năm lần!"
Vân Ca và Bình Quân nắm tay nhau, vui sướng hét to. Hai người hếtlòng lo lắng, một người phụ trách phối hợp nguyên liệu, một người phụtrách nấu, ủ rượu, vất vả nhiều ngày, rốt cục cũng được thừa nhận, đềuvui sướng vô hạn.
Thường thúc vốn định lập tức đưa Trúc Diệp Thanh ra bán, Lưu Bệnh Dĩ lại đề nghị Vân Ca và Bình Quân không cần nóng vội.
Trước hết, mỗi ngày rượu chỉ kèm theo món ăn Vân Ca là một chén nhỏ,miễn phí đưa tặng, một tháng sau lại chính thức không làm vậy nữa mà đưa ra bán. Giá cả lúc đó là Thường thúc quyết định, nhưng chỉ tăng gấp đôi so với lúc trước.
Thường thúc sợ rằng bị vuột mất hai nữ "thần tài" là Vân Ca và BìnhQuân, không vừa ý chút nào mà quở mắng Lưu Bệnh Dĩ, "Ngươi là cái đồchơi bời lêu lổng thì biết cái gì?"
Rồi lại nhìn Vân Ca và Bình Quân nói, "Chúng ta bán chỉ là rượu,không phải vàng, ta đã định giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trung-ca/39127/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.